Chương 1866: Chuyện duy nhất có ý nghĩa (2)
Hiện giờ, hắn chỉ có thể lấy tâm chí cường đại, loại bỏ tâm tình phản đối, lấy lý trí thuần túy xử lý việc này. Vì thế hắn nhanh chóng xoay chuyển ý niệm trong đầu, cuối cùng nghiêm túc nhìn Lữ Tâm Dao, nói:
- Ngươi vì sao phải làm vậy?
Vấn đề này không phải hỏi thủ pháp của Lữ Tâm Dao mà hỏi lý do nàng ra tay.
Lữ Tâm Dao hiện giờ đã không còn là người, sinh mệnh của nàng đã trải qua chuyển hóa. Nếu Thiên Nguyên gặp đại kiếp nạn bị giết, như vậy Phương Nguyên hoặc sinh linh vô tận Thiên Nguyên, còn có Bạch Miêu gánh áp lực vô tận, Giao Long, Lạc Phi Linh, đều có lý do tuyệt vọng, thương tâm. Duy độc Lữ Tâm Dao không có, dù sao, sau đại kiếp nạn, nàng vẫn có thể sống sót, không chừng còn sống rất tốt. Nhưng nàng để lại chiêu thức ở vùng trời thiên ngoại là vô cùng mạo hiểm. Nếu để ba vị Thiên Chủ phát hiện tồn tại của nàng, ba Thiên Chủ kia ra tay gạt bỏ nàng, là chuyện phi thường dễ dàng.
Cho nên Phương Nguyên hơi khó hiểu, hắn muốn hỏi rõ ràng.
- Không vì cái gì, chuyện này quả thật không có ưu đãi gì với ta!
Lữ Tâm Dao thản nhiên cười, nói:
- Nhưng ta là người xấu, ngươi không phải vẫn xem ta là người xấu sao. Người xấu làm việc, ngoài tranh đoạt lợi ích, còn phải xem tâm tình. Giống như đối đầu với ngươi, ta có ưu đãi gì đâu, chỉ là tâm tình khó chịu mà thôi!
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, búng ngón tay của mình, thản nhiên nói:
- Trời thiên đạo làm tâm tình ta không tốt, đây là đạo lý!
Phương Nguyên không biết nên trả lời thế nào, hắn trầm mặc thật lâu.
Lữ Tâm Dao cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh đạm mở miệng, nói;
- Trước ngươi luôn biểu hiện bộ dáng không gì không làm được, ta thật không thích. Lúc này, nhìn bộ dáng ngươi tuyệt vọng, ta thật lần đầu tiên mềm lòng, cho nên ta giúp ngươi làm việc này. Trong mười năm nữa, trời thiên ngoại tất loạn. Sau đó, ta chỉ hy vọng thực lực của ngươi có thể tăng lên, có đủ lực lượng nắm giữ cơ hội này, đừng lãng phí công sức của ta!
- Bảo vệ tốt pháp bảo bản mạng, dù sao ta đang làm việc vì Thiên Nguyên.
Khi nói chuyện, nàng chậm rãi bay lên không trung, thân hình trở nên trong suốt, ánh mắt nhìn Phương Nguyên, tươi cười dị thường kiêu ngạo, cúi đầu cười:
- Ai có thể nghĩ đến, Thiên Nguyên cuối cùng lại được nữ ma đầu như ta cứu…
Khi nói dứt lời, thân thể nàng như thanh yên, chậm rãi bốc hơi.
Tới cuối cùng, chỉ còn lại áo choàng đen rộng thùng thình rơi xuống từ không trung, trải lên pháp thuyền, mà thân thể của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Trong áo choàng màu đen, chỉ còn một gương đồng cũ kỹ, tản ra khí cơ quỷ dị.
Phương Nguyên biết, Lữ Tâm Dao đã ở hình thức sinh mệnh khác, thần thông nàng quỷ dị khôn kể, kỳ thật khi ở Vô Ưu Thiên, nàng đã lưu chính mình ở trong, lưu trên người tiểu cô nương kia. Người đi theo mình ra ngoài chỉ là thân xác che giấu mắt những người của vùng trời thiên ngoại mà thôi. Đây mới là chuyện đáng sợ nhất nàng làm.
Hắn chậm rãi đứng lên, chậm rãi nhìn phía trước.
Ma tức hắc ám xung quanh cuồn cuộn, một khắc cuối cùng, tràn ra xung quanh, giống như muốn cắn nuốt hết thảy.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, ma tức hắc ám không lúc nào không muốn ăn mòn trời thiên ngoại. Nhưng vì tồn tại của sáu đại trận luân hồi nên vẫn không thành công. Hôm nay, Lữ Tâm Dao đã thành công, nàng âm thầm ký sinh lên người tiểu cô nương, biểu thị nàng trở thành người trong thiên địa, ma tức hắc ám chân chính ăn mòn trời thiên ngoại…
Đây quả thật là một bước cực kỳ lợi hại! Kỳ thật, phải sớm thừa nhận, từ Tiên Tử Đường bắt đầu, nữ nhân này vẫn rất lợi hại.
Qua thật lâu, hắn mới thấp giọng mở miệng:
- Có lẽ nàng thật sự làm được!
- Chúng ta hẳn nên làm cái gì? Quay về Thái Hoàng Thiên sao?
Xung quanh im lặng thật sâu, Giao Long kinh ngạc mở miệng, phá tan an tĩnh.
Lữ Tâm Dao ra tay, khiến kết cục tuyệt vọng xuất hiện chuyển cơ, ngoài dự đoán mọi người, nhưng nàng làm được hay không cũng không có quá nhiều tin tưởng. Dù sao đó là trời thiên ngoại không ai làm được gì còn Lữ Tâm Dao lại bắt đầu từ một tiểu cô nương chưa trưởng thành, không hề có lực lượng, vậy khi nào mới có thể chấn động cả bố cục trời thiên ngoại? Quan trọng nhất là trong thời gian này bọn họ phải làm gì?
Chẳng lẽ chỉ chờ đợi?
- Chúng ta tìm một chỗ, chờ tin tức của nàng!
Phương Nguyên cúi đầu nói:
- Mặt khác, quả thật phải tăng lên một tầng thực lực!
- Đạo lý hay đại đạo thiên địa gì, kỳ thật đều là hư vô…
Hắn chắp tay ra sau, nhìn vũ trụ mênh mông, chậm rãi mở miệng nói:
- Từ lúc nhỏ, chúng ta đã học đủ loại đạo lý, chú ý lễ nghĩa thị phi, chú ý việc nên làm không nên làm. Ta nghĩ mình làm tốt lắm, nhưng có lợi ích gì? Thời điểm Thiên Nguyên tồn diệt, đạo lý tuần hoàn ta học cũng không giúp được ta, không cứu được sinh linh thiên ngoại, thậm chí cũng không có trợ giúp gì…
- Có lẽ, đạo lý là vô dụng!
- Trước sinh tồn, duy có lực lượng mới là chuyện ý nghĩa nhất!
Phương Nguyên thì thào nói, cũng không phải nói cho Bạch Miêu hay Giao Long nghe, cũng không phải nói cho Lạc Phi Linh nghe. Những lời này hắn nói cho bản thân nghe. Hắn nhớ tới lúc mới vào Thanh Dương Tông, từng gặp quái mộng, gặp một phen vấn đáp, một loại tồn tại lúc ấy hỏi hắn vì sao tu hành, hắn lúc ấy trả lời: