Chương 1867: Họa dẫn (1)
- Bởi vì ta muốn mạnh lên. Ta muốn bước chậm lên chín tầng trời. ta muốn nắm giữ thần thông của cả trời đất. Ta muốn thế nhân nhìn thấy ta. Ta muốn thế nhân truyền tụng ta, ngàn ngàn vạn vạn năm!
- Mạnh lên là không cần lý do!
Đó là chuyện hắn bận tâm nhất, chỉ muốn mạnh hơn thôi.
Sau đó, ngoài vấn đáp của nội tâm, hắn không còn nói như vậy nữa.
Bởi vì hắn bắt đầu có vô số lý do để mạnh hơn. Vì Thanh Dương Tông, vì Lạc Phi Linh, vừa chính đạo nhân gian. Cho tới hôm nay, hắn bắt đầu lo lắng vấn đề này, thì ra, trả lời chân thật nhất, lại là trả lúc ban đầu.
- Mạnh hơn là không cần lý do.
Nếu mình đủ mạnh, sẽ không bó tay với thái độ của trời thiên ngoại. Nếu mình đủ mạnh, sẽ không tất yếu dùng một tiểu cô nương làm con cờ, đặt cược thắng thua. Nếu mình đủ mạnh, một kiếm lúc ấy xuất ra đã đủ hủy đi sáu đại trận luân hồi, cứu được Thiên Nguyên! Xét đến cùng, chỉ là do mình không đủ mạnh!
Kẻ yếu mới phải tuyệt vọng, cường giả chỉ biết quyết định tuyệt vọng của người khác.
Hắn vẫy tay áo, khu động pháp thuyền, không trở lại Thái Hoàng Thiên mà tiến vào Tam Thập Tam Thiên rách nát vô tận, thế giới tuyệt vọng vô tận, tùy ý để pháp thuyền của mình chuyển động theo gió, bình tĩnh nhìn hết thảy. Cũng không biết chạy bao lâu, một ngày hắn đi trong Tam Thập Tam Thiên, đã nhận biết không rõ, vùng thiên địa này từng là chủng tộc nào tu hành. Hiện giờ nhìn ra, chỉ là một vùng thiên địa bị tàn phá, giống như viên tinh thần, vĩnh hằng tồn tại trong hư không, cao thấp phập phồng, vĩnh viễn không có tình nghĩa.
Nơi này chỉ có tuyệt vọng và khủng hoảng vô tận.
Trong một vùng phế tích bí ẩn, pháp thuyền ngừng lại, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên đầu thuyền, cầm gương đồng Lữ Tâm Dao lưu lại. Gương đồng này là pháp bảo bản mạng của Lữ Tâm Dao, cũng là vật cuối cùng nàng lưu lại ở Tam Thập Tam Thiên. Có pháp bảo này, có thể thu được tin tức của nàng ở vùng trời thiên ngoại. Thậm chí có thể dùng gương đồng, nhìn việc nàng làm trong vùng trời thiên ngoại.
Phương Nguyên vuốt ve gương đồng, nhìn mặt trên kính, quang hoa ẩn hiện, xuất hiện là bộ dáng trung niên tao nhã. Hắn từ thiên, đôn hậu nói chuyện ôn tồn với gương đồng, giảng giải đạo lý làm người.
Phương Nguyên biết, đây là chuyện Lữ Tâm Dao nhìn thấy.
Hiện giờ nàng đang ở trên người tiểu cô nương kia, thay nàng nói chuyện, để nàng làm việc theo ý chí của mình.
- Yên Nhi, con đã đi theo vi phụ đến thần sơn, thấy người khách thiên ngoại đến, có ngộ ra đạo lý gì?
- Phụ thân, con nhìn thấy đại ca ca đến từ hạ giới kia, con cảm thấy hắn thật đáng thương. Con nghe Trường Phong sư bá nói, thế giới của bọn họ sẽ bị hủy diệt. Hắn đến Vô Ưu Thiên là vì cầu viện, nhưng Thiên Chủ không đáp ứng hắn. Lúc hắn rời đi còn ói ra máu, đi đường cũng không nổi. Lòng con thật sự đau lắm, thế giới bọn họ sắp hủy diệt rồi, hắn nhất định thật tuyệt vọng!
- Yên Nhi ngoan, người quý ở chỗ có tâm trắc ẩn, đây là chuyện tốt. Con cảm thấy hắn đáng thương là bởi vì con lương thiện. Nhưng con không cần đáng thương hắn mà phải nghĩ xem nguyên nhân thế giới bọn họ bị hủy diệt. Chuyện này con nghĩ đến chưa?
- Yên Nhi không hiểu!
- Vi phụ nói cho con, con phải nhớ kỹ!
Nam tử trung niên ôn nhã vuốt ve đầu tiểu cô nương, dịu dàng nói:
- Kỳ thật, thế giới của bọn họ vốn rất mạnh, từng thế hệ nhân tài, ngay cả chúng ta, cũng đến từ thế giới kia. Đại Tiên Giới phồn hoa lúc trước từng kể với con, kỳ thật phát triển từ thế giới kia. Nhưng về sâu, mọi người à, đều trở nên tham lam, cho nên mọi chuyện đều trở nên sụp đổ, cho nên Thiên Chủ mới mang theo chúng ta mở ra vùng thiên địa này, rời xa phiền nhiễu nơi này!
- Thế giới của bọn họ bất đồng với chúng ta. Ba ngàn năm một lần, đều sẽ có kiếp nạn buông xuống, nhưng kỳ thật, nếu thế giới của bọn họ đủ đoàn kết, cũng đủ thoải mái ứng phó đại kiếp nạn ba ngàn năm một lần này. Chỉ tiếc, cho dù mỗi người bọn họ biết đại kiếp nạn sẽ buông xuống ba ngàn năm một lần nhưng bọn họ vẫn phi thường ích kỷ, mỗi người đều nghĩ riêng cho mình, vì chuyện mình, thậm chí đặt an nguy của thế giới sang một bên. Vì thế, bọn họ chỉ có thể nhận lấy báo ứng…
- Hiện giờ, kiếp nạn của bọn họ đã không thể chống lại, cho nên bọn họ tuyệt vọng, đến cầu chúng ta trợ giúp…
Nam tử trung niên vuốt đầu tiểu cô nương:
- Con nói xem, đây là trách đại kiếp nạn, hay là trách bọn họ không đoàn kết?
Tiểu cô nương nghe xong, hơi đăm chiêu nói:
- Đại kiếp nạn buông xuống, ai cũng không thể khống chế, nhưng đoàn kết hay không vẫn có thể lựa chọn. Bọn họ không lựa chọn đoàn kết lúc đại kiếp nạn buông xuống, cho nên chỉ có trách bọn họ làm không tốt…
Nam tử trung niên nghe vậy, phi thường vui mừng, vuốt đầu tiểu cô nương, nói:
- Đứa nhỏ ngoan, ngươi phải nhớ kỹ những lời này!
- Thế giới chúng ta về sau không ai biết sẽ biến thành bộ dáng gì. Nhưng con phải nhớ kỹ, cho dù về sau chúng ta gặp tai nạn như bọn họ hay không, chỉ cần con vĩnh viễn nhớ rõ đạo lý hôm nay, chúng ta nhất định có thể kháng cự!
- Ừ!
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, trên mặt mang theo tươi cười trong sáng, ngay cả nam tử trung niên cũng không phát giác, có quang mang quỷ dị hiện lên từ đáy mắt tiểu cô nương. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, nói: