Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1867 - Chương 1868: Họa Dẫn (2)

Chương 1868: Họa dẫn (2)
- Phụ thân, nếu thật sự có ngày như vậy, con nhất định không giống người thế giới kia, chỉ lo cho mình. Con nguyện ý hiến dâng sinh mệnh cho thế giới chúng ta. Giống như Tam Thiên Tiên Hội phụ thân thường nói. Con chỉ hận mình còn quá nhỏ, không thể chủ động thôi diễn đại trận… nhưng con về sau nhất định có thể!

- Cái này…

Nghe thấy câu trả lời non nớt của nàng, bàn tay nam tử trung niên nhẹ run lên.

Vốn hắn đang giảng đạo lý cho nàng, nhưng nhìn nữ nhân hắn từ nhỏ săn sóc chân thành nói mình sẽ chết vì thế giới của mình, khiến trong lòng hắn hơi lo lắng. Sau một lát, hắn mới cười nói:

- Yên Nhi là đứa nhỏ ngoan. Nhưng Yên Nhi phải nhớ kỹ, con còn quá nhỏ, còn phải sống thật tốt, chuyện khác, sẽ có người lớn đến xử lý!

Tiểu cô nương ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

- Nhưng chúng ta đều sẽ lớn lên!

Nam tử trung niêm trầm mặc, ôm đứa nhỏ vào lòng, nhỏ giọng nói:

- Nhớ kỹ, Yên Nhi chỉ cần sống thật tốt!

Phương Nguyên buông xuống gương đồng trong tay.

Nếu nói, thời điểm Lữ Tâm Dao quyết định tiến vào Vô Ưu Thiên, hắn chỉ tin tưởng Lữ Tâm Dao ba phần, nhưng khi thấy đối thoại kia, tin tưởng với Lữ Tâm Dao đã tăng lên năm phần. Hắn hiểu được tin tưởng của mình với Lữ Tâm Dao là đến từ đâu. Nàng cũng không phải không có bản lĩnh, chỉ biết gây náo loạn, nàng cũng biết, vô luận trời thiên ngoại kia nói tốt bao nhiêu, cũng là con người, chỉ cần là người, nhất định có vấn đề, nàng tin tưởng vấn đề này sẽ giúp nàng.

- Một khi đã như vậy, ta cũng phải làm chuyện mình nên làm!

Phương Nguyên thu hồi gương đồng, ngồi xếp bằng trên đầu pháp thuyền, giương mắt nhìn thiên địa bị tàn phá.

Lữ Tâm Dao dẫn loạn ba vùng trời thiên ngoại, mình phải tận lực tăng thực lực bản thân, đến lúc đó bắt lấy cơ hội. Nhưng thực lực của mình làm sao tăng lên?

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu lên, nhất thời phân tích ý niệm trong đầu, rồi cảm thấy không có chút biện pháp nào.

Tăng thực lực của mình là kiến thức cơ bản nhất, đơn giản nhất của người tu hành, nhưng cũng là khó khăn nhất.

Nhất là cảnh giới hiện giờ của mình nên làm sao?

Phương Nguyên trầm tư.

Trước sáu đại tận luân hồi, hắn xuất ra toàn lực, chém một kiếm, sau đó bị ba vị Thiên Chủ liên thủ áp chế. Trận chiến ấy hắn hoàn toàn đại bại. Nhưng bởi vì trận chiến này, hắn đã có nhận thức rõ ràng với tu vi của mình!

- Lúc Đại Tiên Giới ở đỉnh phong, đạo tu hành, diễn hóa từng bước, đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên không thể tưởng tượng!

- Nhưng so với cấp bậc tu hành của Thiên Nguyên, Đại Tiên Giới ít nhất cao hơn hai đại cảnh giới!

- Trong đó có một cảnh giới là trên Đại Thừa Cảnh, bước từng bước, đạt đến cảnh giới Siêu Thoát!

- Cảnh giới Siêu Thoát đến cực hạn, đó là Bất Hủ Bất Diệt!

- Phía trên cảnh giới Bất Hủ Bất Diệt, cho dù trong tấm bia đá, ta cũng chỉ thấy một người đạt đến…

Phương Nguyên âm thầm tính toán, cuối cùng đặt vấn đề lên người một người:

- Tiên Đế!

- Chỉ có lực lượng Tiên Đế mới vượt qua cảnh giới Bất Hủ!

Lực lượng của ba Thiên Chủ Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu là cảnh giới Bất Hủ chân chính.

Mà mình chỉ là cảnh giới mới bước vào sau Đại Thừa, nhiều nhấ xem như xem như Siêu Thoát.

So với ba Thiên Chủ kia mình chỉ như thiếu niên chưa trưởng thành, chênh lệnh thật lớn với người trưởng thành hùng tráng.

Muốn đạt được ranh giới kia, chỉ có xa hơn cảnh giới Siêu Thoát!

Sau lúc đó, có lẽ mình cũng có thể đến cảnh giới Bất Hủ, có chiến lực đấu một trận chân chính với ba vị Thiên Chủ!

Càng nói càng sâu…

Phương Nguyên bỗng nhiên nhớ tới lời Bạch Cốt Chu Tước.

Trên người hắn thấy được truyền thừa của huyết mạch Đế Thị, chẳng qua truyền thừa của mình không trọn vẹn!

Vậy nếu mình tiếp tục, có thể đạt được toàn bộ truyền thừa, được cảnh giới Tiên Đế? Sau lúc đó, có lẽ ba Thiên Chủ kia cũng không phải đối thủ của mình! Duy chỉ có thể, khi Lữ Tâm Dao làm loạn ba vùng trời thiên ngoại, mình nắm lấy cơ hội, hủy sáu đại trận luân hồi! Nhưng vấn đề là… mình nên làm gì?

Con đường của mình là từng bước thôi diễn, căn bản chưa thấy truyền thừa Đế Thị chân chính! Mình làm sao tiếp tục?

Ngay khi vẻ mặt Phương Nguyên mê mang, suy ngẫm khổ sở, bóng trắng bên người chớp lên, Bạch Miêu đi đến trước người hắn. Nó lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, đuôi dài nhẹ nhàng nâng lên.

Đuôi khẽ động, giống như viết xuống hai chữ.

Nếu Phương Nguyên không nhìn sai, viết hai chữ là “Bái sư!”

Phương Nguyên ngạc nhiên:

- Bái ai?

Xung quanh Phương Nguyên chỉ có một vùng thế giới tàn phá, tràn ngập ma tức hắc ám, đủ loại ma vật hắc ám.

Bạch Miêu để mình bái sư, mình nên bái ai?

Ở trong này, ai có thể dạy mình?

Nhưng nhìn vẻ mê mang trên mặt Phương Nguyên, ánh mắt Bạch Miêu trở nên kiên định hơn, vẫn đi về phía trước.

Nó không nhiều lời hoặc không làm gì nhiều, chỉ kiên định chỉ về phía trước, giống như một thiên cơ. Nó chỉ chỉ như vậy mà không giải thích gì. Nếu Phương Nguyên có thể hiển được, vậy Phương Nguyên có thể học hỏi, nếu Phương Nguyên không thể hiểu thấu đáo, vậy cho dù nó giải thích rõ ràng, Phương Nguyên cũng sẽ không biết bái sư thế nào, cũng không học được điều mình cần học!

Bạch Miêu không định giải thích thì Phương Nguyên cũng không truy hỏi. Hắn chỉ nhìn theo phương hướng Bạch Miêu chỉ, trong lòng chậm rãi suy tư.

Phía trên pháp thuyền, Lạc Phi Linh, Giao Long còn có Di tộc Đồ Long, lúc này đều nhìn lại.
Bình Luận (0)
Comment