Chương 1869: Thiên địa to lớn, có thể vì ta làm chứng (1)
Tuy trong lòng tràn đầy ngờ vực nhưng cũng không dám quấy rầy an tĩnh lúc này. Chỉ nhìn bên cạnh, theo hướng Bạch Miêu chỉ, ánh mắt tò mò…
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lạc Phi Linh hơi sáng lên, giống như đang nghĩ đến cái gì. Nàng muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn xuống.
Nàng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có thể do Phương Nguyên tự hiểu lấy, nàng không thể nói ra.
- Ta hiểu rồi!
Cũng may, thanh âm của Phương Nguyên cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ngờ vực trên mặt hắn đều biến mất, trong đầu hiểu ra nhiều đạo lý. Chỗ cái đuôi Bạch Miêu chỉ, hắn có thể nhìn ra là một mảnh thiên địa vô tận, hư không tan vỡ, ma tức hắc ám vô tận, bay bổng trên không trung, xung quanh đầy ma vật vẫn không nhúc nhích, du động xung quanh, hoặc bám lên một địa phương nào đó.
Nhưng trong thế giới trống không này, hắn hiểu được Bạch Miêu để mình bái sư cái gì!
- Đích xác, ta hẳn là bái sư hắn!
- Cũng chỉ duy có hắn có thể dạy được ta!
Phương Nguyên ngưng thần tự nói, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn vùng thế giới này.
Sau đó hắn chậm rãi nâng bước, đi ra khỏi pháp thuyền, từng bước một đạp lên vùng tinh thần vỡ vụn, đi vào trong vùng thế giới tàn phá. Trên đỉnh núi phập, hắn nhẹ nhàng đứng vững, chỉnh đốn y bào của mình, sau đó dùng lễ nghi hoàn mỹ đối đãi với thế giới tàn phá này, thi lễ với bốn phương tám hướng.
Trong ánh mắt Bạch Miêu lộ ra vẻ vui mừng.
Tộc nhân Đồ Long cũng hiểu được, biểu tình kinh ngạc, sau đó dịu đi.
Thì ra là ý này!
Phương Nguyên quả thật đang bái sư, nhưng không phải bái một người. Ở Đại Tiên Giới cũng không có người có thể làm sư phụ của hắn. Cho dù là Đế Hư hay tồn tại đứng đầu ba vùng trời thiên ngoại, đều không thể làm sư phụ của hắn. Người có thể làm sư phụ của hắn, ngoài Tiên Đế Thiên Đình lúc trước thì không còn ai làm được! Cho nên, dưới chỉ dẫn của Bạch Miêu, hắn bái là thiên địa. Hắn bái Tam Thập Tam Thiên làm sư!
Động tác thoạt nhìn phi thường tiêu chuẩn, nhưng khi Phương Nguyên bái về phía thế giới đổ nát, giống như dẫn dắt dòng khí cơ nào đó, vô hình nổi gió từ xa xôi, cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Trong vùng thiên địa tan tành này, tất cả pháp tắc và ma tức hắc ám đều sụp đổ, đều bị dẫn động, sinh ra gợn sóng nhỏ không cách nào hình dung, tầng tầng lớp lớp.
Trong vùng gợn sóng này, Bạch Miêu bỗng nhiên đi đến đầu pháp thuyền, sau đó nhìn vào không trung, Phương nguyên đứng trên đỉnh núi, thân hình cô tịch, lạnh lùng, giống như đứng ở nơi trung ương của Tam Thập Tam Thiên, hoặc như lấy lực bản thân khởi động khắp thiên địa. Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, nhưng kiên định, giống như ra quyết định nào đó, chậm rãi mở miệng…
Một luồng tử ý rất nhỏ bay ra từ trong miệng nó, nhẹ nhàng bay bổng, bay đến bên người Phương Nguyên.
Luồng tử ý kia xoay tròn trên đỉnh đầu Phương Nguyên, càng lúc càng lớn, từ trung tâm tử ý, dần xuất hiện phù triện màu tím, thoạt nhìn hơi vặn vẹo, nhưng vẫn quấn quanh tiên ý vô tận, tản ra hơi thở Bất Hủ…
Lạc Phi Linh thấy phù triện này, ánh mắt nhất thời mở to. Nàng hơi không đành lòng nhìn Bạch Miêu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Toàn trường này, chỉ có nàng biết phù triện này đại biểu cho cái gì.
- Hửm?
Lúc Phương Nguyên bái sư thiên địa, cũng ngưng thần, sau đó hắn cảm nhận được một loại lực lượng bản thân có thể khống chế. Tiên triện của Bạch Miêu đi đến đỉnh đầu hắn, rất nhanh giao hòa cùng thần thức của hắn, khiến thần hồn của hắn sinh ra dị biến. Trong thức hải cũng sinh ra cảm giác kỳ dị khó nói thành lời, giống như ẩn chứa năm tháng vô tận, kí tức lâu dài.
Trong mảnh nhỏ kí ức này, hắn thấy hình ảnh tường hòa, nơi có một cái ao hoa mỹ đạo tức vô tận. Hắn và ba loại sinh linh khác bảo hộ cái ao này, bọn họ đều là sinh linh mạnh nhất thế gian, thân mình có thần thông tu vi vô tận, được huyết mạch Đế Thị coi trọng, ban thưởng tiên triện cho bọn họ, để bọn họ bảo hộ bảo vật trân quý nhất thiên địa…
Bốn sinh linh này có trầm ổn, có dũng mãnh, có cơ biến, chính hắn lại kiêu ngạo nhất. Có bọn họ, trên đời này không có sinh linh khác có thể nhúng chàm vùng Đế Trì này! Đây là trong Hoàn Vũ, vật trân quý nhât lại được bọn họ bảo hộ, đó là tín nhiệm thật lớn lao.
Năm tháng như vậy không biết trôi qua bao nhiêu năm, rốt cục phát sinh dị biến, vị Tiên Đế cuối cùng đến trước Đế Trì. Tiên Đế đang thất vọng lại phẫn nộ, hắn nổi giận quát người trong thiên hạ lấy oán trả ơn, cử hành phạt trời, cho nên hắn phải trừng phạt người trong thiên hạ, muốn lập tế đàn ở trên Đế Trì, nghịch chuyển ma tức. Yêu cầu này đương nhiên bất đồng với đạo lý bốn người bọn họ vẫn tuân theo, cho nên bọn họ ngăn cản.
Nhưng xuất phát từ tâm lý kỳ dị, có lẽ vì cảm ơn Đế Thị, có lẽ vì phẫn nộ người nghịch loại tấn công trời, cho nên lúc ngăn cản, bọn họ không dùng toàn lực. Vì thế Tiên Đế thành công đánh lui bọn họ, nắm giữ vùng Đế Trì kia…
Vì thế, đại tai biến xảy ra!
Mình cũng giống người khác, hoảng sợ, không biết làm sao.
Quan trọng hơn là hối hận!
Nếu mình ngay từ đầu toàn lực ngăn cản Tiên Đế, như vậy mọi việc có phải hay không sẽ không xảy ra?
Sau tai biến, bản thân vẫn luôn muốn bù đắp.
Tự mình ở lại Đại Tiên Giới, phụng mệnh Tiên Đế chờ người cứu thế đến. Nhưng đợi thật lâu thật lâu cũng không đợi nổi.