Chương 1871: Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (1)
Tam Thập Tam Thiên trải qua tai kiếp, vốn đã tàn phá không chịu nổi, chỉ là tu vi của Phương Nguyên vẫn còn kém một chút, không thể trực tiếp nhìn thấy căn nguyên của thế giới này. Hiện giờ Bạch Miêu bỏ qua Bất Hủ, đưa tiên triện cho Phương Nguyên, cũng khiến Phương Nguyên có năng lực nhìn thấy căn nguyên thế giới này.
Dựa vào năng lực này, Phương Nguyên lần nữa có thể thôi diễn vận chuyển thiên địa.
Đây đương nhiên là một quá trình cực kỳ gian nan, nhưng Phương Nguyên làm sao còn lo lắng việc gian nan hay không.
Trước mắt vốn đã không còn đường đi, hiện giờ nhìn thấy một phương hướng đã là may mắn thiên đại!
- Thôi diễn thiên địa và tạo hóa, đại đạo tồn trong một lòng!
Ngồi xếp bằng ở giữa Tam Thập Tam Thiên, tay Phương Nguyên sờ ấn pháp thiên địa. Một trăm lẻ tám trúc trù Tam Sinh bay múa bên người hắn, vẽ ra dấu vết huyền diệu. Tâm thần cả người hắn trở nên an tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn mở mắt nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy trong hai mắt hắn đều là ký hiệu chớp động, thế giới vô cùng xung quanh đều hóa thành pháp tắc trong mắt hắn.
Từ khi hắn bắt đầu thôi diễn từ mặt ngoài, từng bước từng bước đi tiếp.
Mà khi Phương Nguyên thôi diễn ra tạo hóa thiên địa ở trong Tam Thập Tam Thiên rách nát, nhìn thấy kỳ diệu của tạo vật, trong vùng trời thiên ngoại, cũng có nhân quả gì đang bắt đầu thay đổi. Loại biến hóa này lặng yên không tiếng động, nhưng giống mạch nước ngầm trào lên, dần dần tích lũy uy thế mãnh liệt.
Tông chủ Khuất Trường Bạch của Thanh U Tông là một người nổi tiếng khiêm tốn, vô tranh cùng thế, chỉ tham gia đại đạo.
Đạo lữ của hắn đã sớm mất, yêu nhất là ấu nữ dưới gối, kỳ thác kỳ vọng thật cao. Cũng bởi vì vậy, hắn mới có thể đặc biệt để ấu nữ tiếp xúc với bên ngoài khi khách ngoại lai đến, hắn vẫn luôn dạy ấu nữ phải khiêm tốn làm người, tâm hồn thiện lương. Nhưng hiện giờ lại dần sinh ra tâm bệnh, con gái mình vốn là một đứa nhỏ ngoan, nghe lời, thiện lương, biết lễ nghĩa, am hiểu lòng người. Nhưng khi nàng dần lớn lên, bắt đầu có hành động khiến Khuất Trường Bạch lo lắng. Con gái của hắn thiện lương quá mức.
Nàng còn nhỏ tuổi, chỉ nghe lời mình, một lòng lo lắng vì Vô Ưu Thiên, thậm chí dù tuổi còn nhỏ đã cam lòng hiến thân cho Vô Ưu Thiên. Mình không thể trực tiếp nói với nàng đây là sai, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ngày này sẽ đến. Tiểu cô nương giống như nhận ra lo lắng của mình, ngoài miệng không nói, nhưng sau đó, vô luận là tu hành hay là đọc sách đều chăm chỉ hơn mấy lần. Sư trưởng khen ngợi, thân bằng bảo vệ, tất cả mọi người đều yêu thương nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân mình cắn răng dùng sức đọc sách tu hành, trái tim Khuất Trường Bạch cảm thấy áy náy. Hắn biết con gái mình vì lời nói của mình mới cố gắng tu hành như thế. Nàng lo lắng có một ngày tai nạn ập đến, bản thân vẫn không đủ trưởng thành.
Cuối cùng đến một ngày, tiểu cô nương phá cảnh, khiêu chiến thí luyện cực hạn vượt qua năng lực của nàng, xảy ra ngoài ý muốn, bản thân trọng thương, được trưởng lão cứu giúp, mới nhặt về cái mạng nhỏ. Trái tim Khuất Trường Bạch đau đớn, nhìn nữ nhân mặt trắng như giấy nằm trên giường, yêu thương vuốt tóc nàng, cảm thấy do dự, không biết có nên nói ý tưởng trong lòng mình cho nàng không.
- Phụ thân, con thật vô dụng…
Tiểu cô nương mở mắt, vẻ mặt tự trách.
- Yên Nhi là đứa nhỏ ngoan, Yên Nhi cố gắng nhất…
- Phụ thân, con còn muốn đi tu hành…
Tiểu cô nương giãy dụa, muốn đứng dậy.
Khuất Trường Bạch vội vàng đè nàng xuống:
- Tu hành không vội nhất thời, con dưỡng thương đàng hoàng đi!
- Nhưng con sợ hãi, phụ thân!
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Khuất Trường Bạch:
- Con lo lắng có một ngày, tai nạn ập đến, con không bảo hộ được người…
Khuất Trường Bạch nghe vậy, đường đường là tông chủ Thanh U Tông lại lệ tràn hốc mắt, lòng tràn đầy áy náy, ôm tiểu cô nương:
- Đứa ngốc, không phải con bảo hộ phụ thân mà là phụ thân phải bảo hộ con. Có vài đạo lý, phụ thân không nên nói với con…
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, lòng thật đau đớn. Con gái mình, làm sao có thể hiến thân vì Vô Ưu Thiên? Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận là ai liều mạng, cũng không phải là con gái mình.
Khi trong đầu hắn nảy sinh ý niệm này, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, đây chính là chuyện thường tình của lòng người. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe con gái mình nhỏ giọng nói gì đó.
- Yên Nhi nói gì vậy?
Hắn đặt lỗ tai sát lên miệng con gái.
Thanh âm tiểu cô nương nhỏ nhẹ, giống như mang theo ý cười:
- Phụ thân, thì ra người cũng ích kỷ…
Khuất Trường Bạch cứng đờ, muốn nói gì đó, đột nhiên cả người chấn động, cảm giác có gì đó tiến vào thức hải của mình. Qua thật lâu, thật lâu, ánh mắt hắn đăm đăm, giống như con rối gỗ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại linh động trở lại, khôi phục thái độ bình thường, chỉ là có thêm vài thứ.
- Ta đương nhiên là ích kỷ!
Hắn lần nữa vỗ đầu con gái mình, thản nhiên nói:
- Quản thiên địa cái gì, ai trân quý hơn con gái ta?
Tiểu cô nương nằm trên giường nhẹ nhàng lau đôi môi không chút huyết sắc, mỉm cười ngọt ngào.
Tuy Vô Ưu Thiên gọi là Vô Ưu nhưng cũng có nhiều chuyện phải làm. Nhất là hiện giờ, Tam Thiên Tiên Hội diễn ra ba ngàn năm một lần sắp đến, mỗi người đều cực kỳ cẩn thận.
Tam Thiên Tiên Hội này là việc trọng đại của Vô Ưu Thiên, Ly Hận Thiên, Vong Sầu Thiên, diễn ra ba ngày năm một lần.