Chương 1872: Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (2)
Mỗi khi đến ngày này, tu sĩ nổi bật của Tam Thiên bọn họ đều phải tu sửa sáu đại trận luân hồi dưới chỉ dẫn của Thiên Chủ, dẫn đường ma tức hắc ám.
Tam Thiên Tiên Hội năm nay kỳ thật đã trễ hơn trước đây.
Hiện giờ nghe nói không trung phương bắc Vô Ưu Thiên đã âm trầm hơn mười năm rồi. Không trung phương đông Ly Hận Thiên dường như một nửa đều thâm trầm đáng sợ.
Theo lời của người trong Lão Tiên Điện, sở dĩ không dẫn ma tức hắc ám vào mười năm trước là vì thông đạo quan trọng bị người ta phong ấn. Theo lý mà nói, bọn họ có thể phái ra một đám tu sĩ đi thông đạo, dọn dẹp sạch sẽ, dẫn đi ma tức. Nhưng Thiên Chủ ba phương thiên ngoại đã sớm định ra quy củ, ai cũng không thể tùy tiện rời khỏi vùng trời thiên ngoại, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi, chờ lực lượng ma tức hắc ám đủ để đột phá phong ấn kia, rồi dẫn ma tức này ra thiên ngoại như lúc trước.
Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ như vậy, đối với vùng trời thiên ngoại đều là chuyện lớn. Bởi vì người thôi động đại trận, ngoài Thiên Chủ, bất kỳ ai cũng không thể trở lại vùng trời thiên ngoại. Nghe nói bởi vì người thôi động đại trận đều bị ma tức xâm nhập, sinh ra dị biến.
Ba Thiên Chủ làm việc, dị thường cẩn thận, cho dù người đi thôi động đại trận không bị nhiễm ma tức, nhưng bọn họ vì ổn thỏa cũng tuyệt không cho phép những người này còn sống trở về vùng trời thiên ngoại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người phải ở vùng trời thiên ngoại chờ chết.
Cho nên mỗi ba ngàn năm một lần, trời thiên ngoại sẽ có đám người chủ động hy sinh.
Hiện giờ, theo lẽ thường là tu sĩ của ba vùng thiên địa sẽ tranh nhau chịu kiếp hy sinh vì một phương thiên địa. Lúc trước, chuyện này chưa từng có vấn đề gì. Vô Ưu Thiên chưa bao giờ thiếu người khảng khái quên mình.
Nhưng một năm này, đã có chuyện kỳ quái. Trên một hồi tiên yến, tông chủ khắp nơi đều trước sau như một, khẳng khái trần từ, ngôn hành bi tráng, chỉ có tông chủ Thanh U Tông trầm mặc không nói, đợi sau khi uống rượu xong, không khí hơi lạnh xuống, tông chủ Thanh U Tông mới bỗng nhiên mở miệng:
- Thiên Nam Vực chúng ta cần hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người tu vi thậm hậu, nhạy bén hơn người, còn phải trung thành, phân đến bảy đạo Thiên Nam. Mỗi một đạo phải cử ra ít nhất ba người, chỉ có một đạo cử ra hai người, không biết chư vị có người để chọn hay không?
Tông chủ Vấn Đạo Tông trầm giọng quát:
- Bảy người chân truyền tông ta, mỗi người đều nguyện ý, tự nguyện cử ra ba người!
Tông chủ Thái Hóa Tông cũng nói:
- Ba đồ đệ của ta đã sớm định, tùy ý đi thần sơn!
Tông chủ khác đều gật đầu đồng ý, bên người hắn, người nhiệt huyết sôi trào đã sớm chờ đợi rồi. Trên mặt mỗi người đều có uy thế chưa từng có.
Nhưng lúc này, tông chủ Thanh U Tông đột nhiên nói:
- Tam Thiên Tiên Hội lúc này bất đồng với quá khứ. Ta từng nghe người khác nói, bởi vì ma tức đã mạnh hơn trước, cho nên người thôi động đại trận cần mạnh hơn lúc trước. Có lẽ nếu chúng ta chọn chân truyền hay trưởng lão xuất mã, lực vẫn chưa đủ, hẳn phải để tông chủ chúng ta tự mình ra tay mới ổn thỏa!
Một lời khởi dậy ngàn cơn sóng, khi tông chủ Thanh U Tông này nói, trong điện bỗng trầm xuống.
Chư vị tông chủ vừa rồi còn vô cùng khảng khái, hận không thể lập tức hiến thân vì Vô Ưu Thiên, đều biến sắc.
Bọn họ do dự thật lâu, mới cười nói:
- Chỉ là đồn đãi mà thôi, không cần thiết nhất định phải để chúng ta ra tay chứ?
Người được chọn, sắc mặt ngờ vực nhìn qua.
Vị tông chủ Thái Hoàng Tông mở miệng ho khụ một tiếng nói:
- Đương nhiên, nếu thật cần lão phu xuất lực, tự nhiên sẽ không chối từ!
Tông chủ Thanh U Tông nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nói rất đúng, vậy không bằng chúng ta liên thủ gửi thư lên Thiên Chủ, cầu mong nhận trọng trách này.
Lúc này, sắc mặt mấy vị tông chủ càng thêm khó coi.
Thật lâu thật lâu sau, không người mở miệng!
Khu vực Thiên Nam, tiên yến thiết đãi nghênh đón Tam Thiên Tiên Hội tan rã trong không khí không vui vẻ gì. Ngôn luận của tông chủ Thanh U Tông lan tràn khắp Vô Ưu Thiên. Ngoài dự đoán của mọi người, dẫn đến vô số tham thảo, có người tỏ vẻ duy trì với đề nghị của hắn, cho rằng Tam Thiên Tiên Hội quả thật bất đồng với quá khứ, tông chủ Thanh U Tông lo lắng vì đại cục, không tiếc hiến thân, chính là cử chỉ nhân nghĩa chân chính. Nhưng càng nhiều người trách cứ hắn hơn, nhất là những tông chủ và đạo chủ lúc trước tỏ vẻ dõng dạc, trong lòng đầy nhiệt huyết. Đều nói tông chủ Thanh U Tông vì muốn nổi tiếng mà dao động tổ luật tương truyền từ xưa đến nay, cũng có người nói tông chủ Thanh U Tông đã quá thổi phồng sự việc, làm dao động quân tâm. Người nói những lời này đều là đạo chủ. Có người có quyền hạn phát biểu, lúc này, bọn họ đều không mở miệng, đồng dạng vẫn được tán thành của nhiều người. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người đều cảm thấy, khi đề nghị này lan truyền, một vết nứt vô hình mơ hồ xuất hiện ở Vô Ưu Thiên, khiến lòng người không thoải mái.
Nhất là những thiên kiêu chủ động yêu cầu gánh vác trọng trách lần này, cũng như nhóm chân truyền được đạo thống khắp nơi toàn lực bồi dưỡng, đột nhiên mất hết nhiệt tình trước đây, sĩ khí sụt giảm.
Nghe nói, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Có thiên kiêu tiên môn muốn trốn tránh trách nhiệm, bị tiên môn âm thầm xử lý.