Chương 1874: Ưu lo âm thầm của thiên ngoại (2)
Nguyên tinh bản mạng của Ly Thận Thiên do Thái Sơ Bảo Thủ sinh ra, ngày ngày không dứt. Như vậy xem ra, Hướng Sinh Thạch của Vô Ưu Thiên chúng ta là vật hữu hạn, vật của hai thiên Vong Sầu và Ly Hận là vật vô hạn, kém thật xa, làm sao dễ dàng trao đổi như vậy?
Hắn vừa nói, thanh âm trở nên âm trầm:
- Nếu có một ngày, Hướng Sinh Thạch chúng ta hết đi, mà mẫu thủy và nguyên tinh của hai thiên Vong Sầu và Ly Hận vô tận, đến lúc đó, Vô Ưu Thiên chúng ta lấy gì trao đổi với hai thiên?
Những lời này nhất thời trào dâng sóng to gió lớn.
Người trong Tiên Lão Hội không ai nghĩ đến Khuất Trường Bạch sẽ nói như vậy, đều trở tay không kịp.
Có người theo bản năng hỏi;
- Vậy ý kiến của ngươi thế nào?
- Tay giữ một tấc, trao đổi một tấc?
Khuất Trường Bạch trầm giọng nói:
- Chúng ta không thể trung hậu như trước mà phải đòi đổi lấy gấp đôi tài nguyên với bọn họ!
Trong lúc nhất thời, cả Tiên Lão Hội náo loạn. Có người chau mày, suy tư khổ não, có người cẩn thận tính toán tỉ lệ, nhưng càng nhiều là người có địa vị cao, rất nhanh vỗ bàn lên án:
- Câm mồm, ngươi mới vào Tiên Lão Hội mấy ngày, sao dám tự quyết như vậy. Vô Ưu Thiên chúng ta trung hậu nhiều thế hệ, đặt nhân nghĩa lên đầu, lại có thể vì lợi nhỏ trước mắt bỏ qua đại nghĩa. Chúng ta đều biết, an nguy của vùng trời thiên ngoại mới quan trọng nhất!
Đối với tiếng quát nổi giận của trưởng lão này, trong tiên điện, cảm xúc của mọi người mới hòa hoãn lại.
Đích xác, Vô Ưu Thiên hay là ba vùng trời thiên ngoại, từ trước đến nay đều tuân theo một đạo lý, đại nghĩa lên hàng đầu!
An nguy của ba vùng trời thiên ngoại cao hơn hết thảy.
- Ngươi nói sai rồi!
Khi vị trưởng lão kia gầm lên, Khuất Trường Bạch nhìn sang hắn, vẻ mặt ngưng trọng, nói từng chữ:
- An nguy của vùng trời thiên ngoại đương nhiên quan trọng, nhưng so với ba vùng trời thiên ngoại, an nguy của Vô Ưu Thiên mới là quan trọng nhất!
Lời nói này giống như đánh trúng điểm yếu của đám trưởng lão.
Trong một chốc, người bình thường thái độ ôn hòa, mặt không đổi sắc dù núi lở đất rung, lúc này đều thất sắc. Có người phẫn nộ hét lên, có người khổ sở khuyên bảo, có người trầm mặc không nói.
Lúc này, Khuất Trường Bạch đứng lên, vô cùng đau đớn nói:
- Cả đám ngồi không ăn bám các ngươi có từng thật sự lo lắng cho Vô Ưu Thiên không. Các ngươi cũng biết Tiên Hội lần này khác với lúc xưa. Tổ địa Thiên Nguyên sợ là sắp hủy hoại rồi, ba vùng trời thiên ngoại chúng ta quả thật có thể bình an vượt qua ba ngàn năm nữa. Nhưng ba ngàn năm sau thì sao, các ngươi có từng nghĩ đến?
- Thiên Nguyên đã chết vì hóa giải ma tức hắc ám, vậy về sau ai sẽ hóa giải ma tức?
- Tam thiên Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu, ai sẽ trở thành chiến trường hóa giải ma tức?
Hắn càng phẫn nộ, hai tay không tự giác múa may, lớn tiếng quát:
- Chúng ta đều là người Tiên Lão Hội, là người phân ưu khó khăn với Thiên Chủ. Nhưng các ngươi có từng nghĩ đến sự đau khổ của Thiên Chủ, nghĩ đến khó xử của Vô Ưu Thiên. Các ngươi có từng nghĩ, ba vùng Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu cùng xây dựng sáu đại trận luân hồi, vì sao dưới ăn mòn của ma tức, Vô Ưu Thiên và Vong Sầu Thiên đứng mũi chịu sào, hiện giờ gặp lượng lớn ma tức ăn mòn, còn Ly Hận Thiên vẫn bình yên vô lo?
- Hồ đồ a hồ đồ…
Hắn phẫn nộ gào thét:
- Ma tức hắc ám chỉ có thể do sinh mệnh hóa giải. Nói cách khác, sau Thiên Nguyên, chỉ có một vùng trong ba vùng trời thiên ngoại trở thành chiến trường mới cam đoan hai vùng khác tiếp tục bình yên, các ngươi nói sẽ là ai?
- Nếu không sớm tính toán, Vô Ưu Thiên chắc chắn trở thành Thiên Nguyên kế tiếp!
Những lời nói của tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch nháy mắt dẫn đến khủng hoảng vô tận trong Tiên Lão Hội.
Kỳ thật lời hắn nói, chư vị trưởng lão Tiên Lão Hội chẳng lẽ chưa từng suy xét?
Chẳng qua không ai chủ động nói ra mà thôi. Bởi vì đây chỉ là dự đoán, chuyện này vẫn thật xa xôi. Tiên Hội vẫn luôn an nhiên tổ chức, sau đó được ba ngàn năm bình an. Bọn họ luôn cảm thấy còn đủ thời gian giải quyết chuyện này. Hoặc là nói, cho dù mình không lo lắng chuyện này cũng sẽ có đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Tiên Lão Hội, hoặc chính Thiên Chủ giải quyết. Mình cần gì phải ưu phiền vì việc này, chờ đến lúc xảy ra rồi nói sau!
Nhưng tông chủ Thanh U Tông lại lập tức vén bức màn này lên. Hắn bạo phát hạt giống sợ hãi trong lòng mỗi người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, được thần dân thiên hạ nghe thấy, vậy phải thế nào?
Chư vị trưởng lão, nhất thời đều trầm mặc, theo bản năng muốn răn dạy tông chủ Thanh U Tông. Nhưng bị thâm ý hắn nói kinh động, răn dạy thế nào cũng không thể nói, ngược lại nhịn không được suy nghĩ lời hắn nói…
Đại bộ phận thần dân Vô Ưu Thiên cũng không biết tồn tại của Thiên Nguyên, nhưng tiên lão đều biết.
Bọn họ có thể tưởng tượng thảm thống của Thiên Nguyên, vì thế không nhịn được khủng hoảng trong lòng.
Nếu thật có một ngày vận mệnh của Thiên Nguyên rơi lên đầu Vô Ưu Thiên, thật phải làm sao?
Thương nghị lần này vẫn kinh động Thiên Chủ Vô Ưu Thiên.
Ngay khi cả Tiên Lão Hội không biết làm gì với ngôn luận của tông chủ Thanh U Tông, đột nhiên trên Thần Sơn, trời giáng tiên chiếu, tiên sử phụng dưỡng bên cạnh Thiên Chủ đáp xuống trước điện, lên án mạnh mẽ tông chủ Thanh U Tông: