Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1877 - Chương 1878: Quả Nhiên Vẫn Phải Đến Bước Này (2)

Chương 1878: Quả nhiên vẫn phải đến bước này (2)
Thần sắc Thiên Chủ Vong Sầu lạnh nhạt, giống như tự thuật:

- Muốn cầu thiên địa an ổn, chỉ có thể để một vùng thiên địa trở thành Thiên Nguyên tiếp theo. Trên thực tế, đây là phương pháp tốt nhất duy trì vùng trời thiên ngoại chúng ta, bởi vì thiên địa ở đây thích hợp hơn Thiên Nguyên. Chỉ cần mỗi ba ngàn năm thẩm thấu ma tức vào Vô Ưu Thiên, mượn sinh linh Vô Ưu Thiên hóa giải, như vậy, Vô Ưu Thiên phải chịu đại kiếp nạn, nhất cử nhất động, chúng ta đều có thể canh chừng. Thậm chí vào lúc mấu chốt, chúng ta còn có thể phái binh viện trợ. Tuần hoàn ba ngàn năm một lần, cục diện nếu hoàn hảo, chúng ta cũng có thể nắm quyền chủ động!

- Nếu làm vậy, chúng ta cũng không tất yếu giao tiếp với ngoại giới. Vô luận Thái Hoàng Thiên kia là ai, cũng không làm gì được chúng ta!

Thiên Chủ Vong Sầu dứt lời, nhẹ nhàng cười nói:

- Trước e ngại mặt mũi, cho dù trong lòng ba người chúng ta đều rõ, cũng không ai trước nói ra chuyện này. Nhưng hiện giờ, lão Vô Ưu đã ôm hận ý sâu thâm, đã không còn ý nghĩa suy xét nữa!

Thiên Chủ Ly Hận lẳng lặng lắng nghe, không biểu hiện là duy trì hay phủ định. Hắn ngẩng đầu, Ly Hận Thiên là một vùng trời xanh lam, không chút lo lắng.

Bất đồng với hai thiên Vong Sầu và Vô Ưu Thiên, Ly Hận Thiện ở trung tâm hai thiên, cho nên được hai hàng rào thiên nhiên, dưới ma tức xâm nhập, Vong Sầu và Vô Ưu sẽ gặp áp lực trước, cũng bởi vì vậy, nếu muốn lựa chọn một vùng thiên địa để đổ vào ma tức, thì cũng chỉ có thể là Vong Sầu hoặc Vô Ưu, thiên địa Ly Hận siêu nhiên, cũng là vùng thiên địa không có áp lực nhất…

Quyền chủ động trong tay Ly Hận!

Thiên chủ Vong Sầu mỉm cười, nhìn Thiên Chủ Ly Hận.

Thiên Chủ Ly Hận biết mình không thể phát biểu ý kiến, vì thế hắn lạnh nhạt cười nói:

- Chuyện gì vẫn phải luôn giải quyết, chẳng qua ngàn vạn lần không thể nóng lòng, đầu trận tuyến rối loạn, tất cả nói sau Tam Thiên Tiên Hội đi!

Một luồng tà hỏa xuất hiện yên lặng trong Vô Ưu Thiên, âm thầm thiêu đốt. Trong Tam Thập Tam Thiên, Phương Nguyên ngồi giữa hư không, phía trên đỉnh đầu tạo ra một phương thế giới, giống một cây dù lớn, hai bên sườn có pháp tắc vô tận rơi xuống, giống cành liễu. Dưới phương thế giới này, bên người hắn bay bổng từng bộ điển tịch rất nặng, lưu chuyển xung quanh. Trong tay là một trăm lẻ tám Tam Sinh trúc giản, ngẫu nhiên tung bay, vẽ ra từng luồng dấu vết huyền ảo, tiên khí quanh quẩn quanh thân, phát ra tử quang cuồn cuộn.

Từ xa nhìn, hắn thấy ánh nến mỏng manh trong Tam Thập Tam Thiên hắc ám.

Cách đó không xa, Bạch Miêu nằm trên pháp thuyền, ngày càng già hơn, vẫn luôn ngáp, chỉ ngẫu nhiên mới mở to mắt, liếc nhìn Phương Nguyên, mới yên tâm ngủ tiếp. Giao Long sợ run trên pháp thuyền, chỉ cảm thấy một vùng hôn ám vô tận vô tình rung động trong thức hải lúc Phương Nguyên tu luyện. Điều này khiến nó cảm thấy phức tạp, nhưng thập phần chờ mong.

Lạc Phi Linh chăm sóc Phương Nguyên, cũng chăm sóc Bạch Miêu. Nàng nhìn thấy mọi chuyện, ngẫu nhiên, nàng sẽ khoanh chân ngồi, kiểm tra thần thức, sau đó sắc mặt ảm đạm một chút, nhưng rất nhanh tươi sáng như trước, vẫn là bộ dáng toàn ý cười.

Đối với Phương Nguyên, Lạc Phi Linh là tồn tại duy nhất có thể thanh thản tâm linh trong thế giới đầy tuyệt vọng này.

Hắn có thể ổn định tâm thần của mình, mượn tiên triện của Bạch Miêu, thôi diễn pháp tắc biến hóa của Tam Thập Tam Thiên từng chút một, lĩnh ngộ đạo thế giới của mình. Bởi vì có Lạc Phi Linh, mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nói với Lạc Phi Linh vài câu, sẽ lần nữa vực dậy tinh thần, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu vùng trời thiên ngoại, giúp Lữ Tâm Dao chơi cờ, sau đó thôi diễn công pháp của mình!

Đại đạo thiên địa, thật khó khăn.

Cho dù là Tam Thập Tam Thiên tàn phá cũng có đạo uẩn không cách nào hình dung.

May mắn Phương Nguyên vốn có Thiên Diễn Thuật, có thể mượn pháp này thôi diễn đại đạo. Nếu không, cho dù có tiên triện, hắn cũng không thể thôi diễn đan thuật này. Dù sao hắn chỉ mượn dùng pháp tắc mà thôi nhưng vẫn cần suy tính rõ ràng, thậm chí có thể dễ dàng bị diệt. Tới mức độ này rồi, thần thông của hắn đã không còn là thần thông mà là tạo vật!

Càng thôi diễn, Phương Nguyên càng cảm thấy Tiên Đế lúc trước luyện hóa Tam Thập Tam Thiên là ghê gớm thế nào, thật quá mạnh mẽ!

Hiện giờ, khi hắn bái sư thiên địa, thôi diễn pháp tắc đại đạo, đã mất ba năm. Trong ba năm này, hắn đọc vô số công pháp tiên điển Chu Tước lưu lại trong tiểu thế giới, hiểu truyền thừa của Đại Tiên Giới, sau đó luyện hóa thế giới của mình khổng lồ hơn, chân thật hơn, giống như phi điểu xây sào huyệt kích thước thiên địa.

Nhưng thường nói, tốc độ tu luyện của hắn đã rất nhanh.

Hiện giờ, hắn cảm thấy vô cùng thong thả.

Cảnh giới Bất Hủ rất cao, cách cảnh giới của hắn quá lớn, không thể tiến lên quá nhanh nhưng cũng không được quá chậm.

Hắn chỉ có thể truyền lại tin tức cho Lữ Tâm, mình vẫn còn chưa đủ lực lượng xông pha, nhưng không thể không ngóng trông làm xong chuyện này thật nhanh, bởi vì bấm tay tính toán, Thiên Nguyên đã không còn bao nhiêu thời gian, Thiên Nguyên sắp không chịu nổi…

- Ba Thiên Chủ vậy mà có thể ngồi bình tĩnh!

Trong Vô Ưu Thiên, tiểu cô nương ngồi trước tông môn, tay nhỏ bé sờ má, tập trung nghĩ vấn đề này:

- Rõ ràng đã có mâu thuẫn, lại ẩn nhẫn không phát tiết, muốn chờ sau Tam Thiên Tiên Hội sao?

- Chỉ tiếc, một số việc không phải do mình quyết định…
Bình Luận (0)
Comment