Chương 1888: Trời vỡ, đất rung (1)
Cũng bởi vậy, mình mới có thể lấy tu vi hiện giờ, kéo dài thời gian khi nữ nhân này duy trì bất bại. Nhưng thật rõ ràng, hiện giờ, nữ nhân này đã nhịn không được, nàng quyết định đánh mất mình. Nàng tùy thân mang theo bảy thành lực Thái Sơ Cổ Thụ, đây là ở trong phạm vi mình có thể thừa nhận, nhưng nàng quyết định gọi về càng nhiều lực tiên bảo!
Từng luồng thần quang bị rút ra từ trong Ly Hận Thiên.
Còn Vong Sầu Thiên cũng như quả bóng cao su giãn ra cực điểm, từng bước tiếp cận cực hạn.
Tất cả sinh linh vùng trời thiên ngoại, lúc này đều cảm giác hung hiểm ở tận chỗ sâu, kinh ngạc ngẩng đầu.
- Thiên Nguyên tất diệt, ngươi hẳn phải chết!
Xung quanh Thiên Chủ Ly Hận đã bao vây một tầng lực lượng đáng sợ khôn kể. Loại lực lượng này giao triền với hư ảnh Thái Sơ Bảo Thụ sau lưng nàng, phân không rõ là người hay là cây. Nhưng khiến người cảm giác, gốc cây kia vốn là bảo thụ thông thiên quán địa, lập tức sinh trưởng vô tận. Hướng lên, gần như chống đỡ trời cao nứt vỡ, hướng xuống, phải xuyên thấu đại địa, pháp tắc và đạo văn phía trên, mấy lần biến sáng ngời, chói mắt, giống như từng tầng điện quang!
Phương Nguyên cảm thấy hung hiểm vạn phần khi đứng trước người Thiên Chủ Ly Hận.
Hắn cảm giác phía trên thần thụ này có một đôi mắt lạnh như băng nhìn mình.
- Đây là làm thật sao…
Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, sau đó cố gắng trấn định tâm thần, thôi động càng nhiều pháp tắc.
Từ khi Lữ Tâm Dao bắt đầu tiến vào vùng trời thiên ngoại, hắn vẫn luôn chuẩn bị, nhận tiên triện Bạch Miêu tặng, bái Tam Thập Tam Thiên làm sư, tham diễn đại đạo. Đều vì lúc này, có thể tiếp đón một kích này không chính là chỗ mấu chốt thành bại của mình… Nếu mình chết, Thiên Nguyên cũng thật sự thua rồi!
Trong bóng tối, không biết lực lượng gì đổ lên người mình, nhưng hiện giờ mình quả thật lưng đeo vận mệnh Thiên Nguyên!
- Phù phù phù phù.
Trong hư không bỗng vang lên thanh âm cực kỳ quỷ dị. Giống như độc xà phun độc, lại giống như tơ tằm bay múa trên khoảng trong.
Phía trên gốc Thái Sơ Cổ Thụ kia, bắt đầu có thần văn sáng ngời tách ra. Thần văn này bay trong không trung, phát ra thanh âm bén nhọn. Mỗi loại thanh âm giống như kiếm quang, bén nhọn, sắc bén. Hư không xung quanh di động vô số mây trắng tán loạn. Phương Nguyên rõ ràng nhìn thấy, vô số mây trắng bên trong bị thanh âm bén nhọn cắt làm đôi…
- Rõ ràng đã nói cho ngươi phương pháp giải quyết tốt nhất, ngươi lại không…
Phía trên Thái Sơ Cổ Thủ, truyền ra tiếng của Thiên Chủ Ly Hận:
- Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Khi nàng nói xong, vô số thần văn tách ra từ trên Thái Sơ Cổ Thụ đột nhiên giao triền nơi không trung, khó có thể đếm hết, quấn quanh một chỗ, hình thành thần thương hào quang chói mắt, đi ngang qua thời không, bắn về phía Phương Nguyên.
- Lực lượng vượt qua Bất Hủ.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, âm thầm cắn chặt răng.
Cách hắn không xa, trong pháp thuyền tránh trong khe hở không, Lạc Phi Linh thấy cảnh này, sắc mặt không nhịn được lo lắng, lại nhịn không được muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng Bạch Miêu già nua bỗng nhiên vươn móng vuốt ngăn cản nàng.
Sắc mặt Lạc Phi Linh do dự, nhìn ánh mắt của Bạch Miêu, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Giao Long đang cố lấy dũng khí, bất đắc dĩ ngồi trở về, trong lòng khuyên bản thân.
- Không có biện pháp, giúp không được gì…
- Đã không còn ở Thiên Nguyên rồi, trình độ của ta hiện giờ cũng chỉ phất cờ hò reo thôi…
- Một khi đã như vậy, dứt khoát buông ra tay chân!
Thấy Thiên Chủ Ly Hận thương nghị đã định, thậm chí trực tiếp gọi về lực lượng của Thái Sơ Cổ Thụ, sắp đột phá cực hạn của vùng thiên địa. Thiên Chủ Vô Ưu cũng chỉ là hung ác trong lòng, đồng thời hai tay rung lên, khí cơ tăng vọt, lại gọi về càng nhiều lực thần sơn, huy hoàng vô tận, bổ sung lên người mình, khiến cả người hắn trở nên bí hiểm, có uy thế đáng sợ, giống như mãng xà đứng giữa không trung, lành lạnh đáng sợ…
- Ngươi cũng liều mạng, hắn cũng liều mạng, biến Vong Sầu Thiên ta thành cái gì?
Cảm giác kinh phổ xung quanh, miệng Thiên Chủ Vong Sầu đắng nghét, tuyệt vọng kêu to.
Hắn bất đồng với Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, hai người này đã đột phá cực hạn của Vong Sầu Thiên, cho nên lúc trước không dám gọi về quá nhiều lực tiên bảo. Hắn ngay từ đầu nếu không bị Thiên Chủ Vô Ưu đả thương, sẽ phát huy càng nhiều lực Vô Uyên Khổ Hải. Nếu không, dựa vào ưu thế sân nhà của hắn, Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Ly Hận hợp tác cũng không phải đối thủ của hắn.
Hiện giờ hắn thấy hai người giống như điên, hắn vừa tức vừa hận. Tức vì hai người hoàn toàn không để ý tồn vong của hàng tỉ sinh linh Vong Sầu Thiên. Hận hai người này còn có thể liều lĩnh, hắn ngay cả ý niệm liều lĩnh cũng không có.
Sai một bước, sai nhiều bước!
Từ đầu, Thiên Chủ Vô Ưu tiên hạ thủ vi cường với mình, mình đã mất đi rất nhiều ưu thế chủ động.
“Rầm rầm…”
Bỗng nhiên, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đồng thời ra tay.
Một thần thương có thể xuyên thủng thời không, kế tiếp làm hỏng thiên địa, đánh đến Phương Nguyên.
Một tòa thần sơn nguy nga rơi xuống Cửu U, trấn áp Vô Uyên Khổ Hải.
Loại lực lượng này không cách nào hình dung nó mạnh thế nào, bởi vì về mặt nào đó, đây vốn là lực lượng vượt qua thiên địa của mình.
Nó đủ trấn áp pháp tắc, đánh vỡ thiên địa, hủy diệt mọi thứ!
Lúc lực lượng này được diễn động, hết thảy đều như dự đoán, Vong Sầu Thiên vỡ vụn.