Chương 1889: Trời vỡ, đất rung (2)
Thần thương lướt qua, chỗ động tĩnh, thiên địa màu xanh bị dư chấn đè ép, nếp uốn tầng tầng. Mà khi nếp uốn này đạt đến cực hạn, bỗng nhiên phát hiện thanh âm ngọc lưu ly vỡ nát. Càng nặng nề hơn, sau đó nhìn thấy một dấu vết màu đen rõ ràng xuất hiện, hơn nữa không ngừng lan tràn, giống như con rắn màu đen đang chạy, rất nhanh hoành hành mấy trăm trượng trên không trung!
Từ khe nứt bắt đầu, mang nhện lan tràn xung quanh.
Khắp Vong Sầu Thiên, giống như không ngừng tan vỡ, bị người trọng kích thành nhiều vết rách màu đen.
Thiên Chủ Vô Ưu, dùng thần sơn trấn áp, đánh nhau với sóng dữ Vô Uyên Khổ Hải trào dâng. Từng quang hoàn lấy trung tâm bọn họ va chạm khuếch tán xung quanh. Nơi đi qua, giữa thiên địa bừng bừng sinh cơ, rồi đột nhiên ảm đạm.
Ầm!
Đón hai đòn nghiêm trọng, Phương Nguyên và Thiên Chủ Vong Sầu thật đáng thương.
Phương Nguyên đón thần thương, chỉ có thể liều lĩnh, khởi động thế giới của mình, che trước thần thương.
Cùng tiếng vang kinh thiên động địa, thế giới trước người Phương Nguyên, giống như ngọc lưu ly từ từ tan vỡ, pháp tắc hắn mượn từ Tam Thập Tam Thiên lại yếu ớt như vậy. Một thương kia, gần như xuyên thủng thế giới của hắn, rồi sau đó hợp lại sức mạnh to lớn và sát khí không thể hình dung bằng ngôn từ, xuyên thủng qua thân mình hắn.
Nhưng may mắn, trong một chốc, Huyền Hoàng Khí bản thân Phương Nguyên tu luyện, tuôn ra từng tầng, giống như lốc xoáy dày đặc trước người. Loại lực lượng này, thuần túy vô tận, giống như đệm chắn trước thương. Vì thế, hắn bị không thương xuyên thủng mà bị lực lượng khôn cùng của thương này đánh bay ra ngoài.
Lúc bay xa xa, trên thân thể hắn hiện ra từng vết nứt như ngọc lưu ly, trông vô cùng thê thảm.
Về mặt khác,thần sơn trấn áp trên Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu ẩn thân trong Vô Uyên Khổ Hải phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Lực lượng thật lớn chấn động khắp bát hoang, thân mình Vô Uyên Khổ Hải đã có uy năng vô tận, thật không đến mức bị chấn diệt. nhưng lực lượng thật lớn giảm xuống, kích động đại địa Vong Sầu Thiên, giống như khối băng, lập tức vỡ vụn.
“Rầm rầm…”
Trên chín tầng trời, bắt đầu đổ mưa to, lưu hỏa, vẫn thạch hỗn loạn, còn có ma tức hắc ám vô tận.
Trời vỡ rồi!
Trên đại địa, trào ra nham thạch nóng cháy sáng ngời, nước suối, còn có hư vô tối om.
Đất rung rồi!
Chúng sinh linh đang liều chết ẩu đả, lúc này hoảng sợ nhìn hết thảy.
- Thiên địa của chúng ta…
Tiên quân Vong Sầu Thiên và sinh linh tu sĩ nhìn cảnh tượng này, cảm giác thật tuyệt vọng.
Thấy thiên địa mình vỡ nát, đó là chuyện ghê người thế nào?
Tiên quân và sinh linh của Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên cũng king hãi, theo bản năng ngừng tay.
- Đã đến lúc này, còn có gì bảo lưu?
Lúc này, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, sát khí càng nồng đậm.
Thiên chủ Vô Ưu điều khiển thần sơn, bay vào Vô Uyên Khổ Hải, hoàn toàn trấn sát Thiên Chủ Vong Sầu.
Thiên địa rộng lớn, hung phong vô tận!
Thời điểm này, có người dại ra, có người tuyệt vọng, có người bi ai khóc lớn.
Có người đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng, có người sống chết không rõ, tâm như tro tàn.
Trên chín tầng trời, ngoài trời cao vỡ nát, cũng lộ ra gương mặt hưng phấn.
Đế Hư mặc tử bào, đầu đội tử quan, thân hình vô cùng khổng lồ, nhìn xuống vùng thiên địa bị tàn phá. Trên mặt xuất hiện tươi cười miệt thị như đoán. Phía sau hắn có thể nhìn thấy thân ảnh lờ mờ, trầm mặc đáng sợ. Trong thân ảnh này có đại sư Côn Lôn sơn đến từ Thiên Nguyên, cũng có ma vật hắc ám vô cùng vô tận rậm rạp.
- Lòng người a, quả nhiên không làm ta thất vọng…
Trong giây lát trời sụp đất nứt, Thiên Chủ Ly Hận gấp rút tiến đến Phương Nguyên, muốn một thương xuyên thủng. Phương Nguyên hiện giờ mượn huyết mạch Huyền Hoàng khóa thân, miễn cưỡng bất tử dưới một thương, hiện giờ còn có bao nhiêu lực lượng tiếp tục chịu một thương như vậy. Vào lúc này, chợt thấy trên vòm trời Vong Sầu Thiên, có khí cơ kinh người đánh xuống. Thiên Chủ Ly Hận hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nháy mắt tuyệt vọng.
Phía dưới nàng, thừa cơ nàng phân tâm, mấy người Lạc Phi Linh, Bạch Miêu, Giao Long đều vội vàng chạy đến, nâng Phương Nguyên lên, chạy như điên về phía xa, hoàn toàn không để ý người khác, trước trốn xa rồi nói sau.
- Đây là…
Quay đầu thấy đám người Đế Hư sắp đến thiên ngoại, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu cũng giật mình.
Sắc mặt hai người hoảng sợ trong phốc chút, còn có phẫn nộ vô tận.
- Quả nhiên… nhất định phải hủy trời thiên ngoại chúng ta sao?
Trong thanh âm của hai người bọn họ đã dẫn theo ảo nảo vô tận, thậm chí là bi thương vô lực.
- Trốn ở trong mai rùa lâu như vậy, cuối cùng đã khiến các ngươi đánh mất mai rùa rồi!
Đế Hư đứng ngoài khung trời, nhìn xuống nhân gian Vong Sầu Thiên, nhẹ nhàng cười, chỉ xuống dưới.
Ầm ầm ầm!
Không cần hắn nói gì thêm, bên người hắn là những đại tu Côn Lôn Sơn, tất cả đều lao xuống, mỗi người đều thi triển ra thần thông mạnh mẽ khôn cùng, quang mang trên người chiếu rọi khắp nơi, khiến bọn họ khi nhìn qua giống như sao băng từ trên trời rơi xuống nhân gian. Khi sao băng nhiều vô tận, hoặc giống như mưa rền gió dữ, vốn mang theo khí cơ hủy diệt mọi thứ.
Sau đại tu Côn Sơn Sơn là Thiên Ma! Thiên Ma không thể đếm hết, rậm rạp đông đúc, giống như u linh trong Hoàn Vũ. Sau đó, là ma vật hắc ám vô cùng vô tận.