Chương 1890: Đại kiếp nạn phủ xuống (1)
Chúng tu đi theo ma tức hắc ám mà đến, giống như ngửi được khí tức hấp dẫn, trở nên hưng phấn, nhảy vù vù, kết thành từng đàn, dần dần xông xuống dưới. Có vài tiên quân đại chiến ở không trung, chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ bắt lấy. Đợi đến khi tiếng kêu thảm thiết của bọn họ biến mất, ma tức đột nhiên tản ra, chỉ thừa một bộ xương, vừa rơi xuống từ không trung, vừa nằm rải rác. Chỉ có bộ xương, ngay cả máu còn không có.
Khắp Vong Sầu Thiên, lúc này hóa thành vùng luyện ngục. Phía trước là một vùng luyện ngục, chẳng qua trải qua nước lửa là sinh linh Vong Sầu Thiên, tạo ra nước lửa là tiên quân Vô Ưu Thiên và Ly Hận Thiên. Nhưng hiện giờ, thật công bằng, cho dù là vùng thiên địa nào đều trở thành tồn tại trong luyện ngục.
Ba vùng thiên địa, truyền thừa nhiều năm, ngoài ba Thiên Chủ, còn có không ít cao thủ. Bởi vì ba vùng thiên địa này đều hoàn toàn nắm giữ trong tay ba vị Thiên Chủ, cho nên trong ba vùng trời thiên ngoại của bọn họ, nhất định không xuất hiện Đại Thừa, cũng sẽ không xuất hiện Bất Hủ mới. Nhưng tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong có không ít, số lượng thập phần đáng sợ. Nhưng hiện giờ, đối mặt ma uy mênh mông, những tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong đều như sơn dương được làm thịt.
Bọn họ có tuyệt vọng, có quỳ gối trên mặt đất khóc lớn, sau đó bị ma tức xé thành mảnh nhỏ.
Có rít gào, quơ quào vũ khí và pháp bảo xông lên không trung. Nhưng đối mặt với ma vật vô cùng vô tận, thậm chí còn là Thiên Ma, cường thịnh mạnh mẽ, cũng chỉ là phí công. Vừa bi phẫn vừa bất đắc dĩ, không cam lòng, cuối cùng chết tại vùng thiên địa này.
Giữa không trung, thời thời khắc khắc có tu sĩ bị trảm, bị đồ.
Phía trên đại địa, vô số sinh linh chạy trốn, kêu khóc, cuối cùng bị đuổi bắt, cắn nuốt hoặc ma hóa.
Hàng tỉ sinh linh Vong Sầu Thiên từ trước đến nay đều an hòa, mạnh hơn Thiên Nguyên vài phần. Nhưng hiện giờ, một khi thiên địa bị hủy, ma tức vạn năm hạ xuống, ốc dã xanh biếc đầy xương khô, thanh sơn xanh ngắt trải đầy máu tươi, thiên địa an hòa bị tiếng động kêu khóc rên rỉ vô tận bao trùm. Cung lầu các điện đầy tiên phong đạo uẩn bị ma tức vô tận che khuất, như rơi vào âm u.
- Đây là…
Hiện giờ Phương Nguyên được đám người Lạc Phi Linh nâng đi, tránh ở nơi an toàn. Thân thể hắn đều là vết thương, thương thế rất nặng, nhưng gắng gượng chống đỡ. Nhìn thấy thảm trạng chỗ Vong Sầu Thiên, trái tim như bị nghẹn lại, chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng! Cảnh tượng trước mắt giống như xảy ra trong ác mông.
- Đại kiếp nạn!
Hắn sinh ra ở Thiên Nguyên, nghe nói về đại kiếp nạn đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dáng của đại kiếp nạn buông xuống. Nhưng hiện giờ, hắn đã thấy rồi. Cảnh tượng hiện giờ ở Vong Sầu Thiên là bộ dáng đại kiếp nạn buông xuống.
Lạc Phi Linh bên người hắn đang lo lắng nhìn hắn. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long lại hơi đăm chiêu. Bạch Miêu nhìn đại biến giữa thiên địa, mỏi mệt tuyệt vọng, Giao Long hơi đăm chiêu, cảnh tượng quen thuộc này rốt cục xúc động chỗ nào đó sâu trong trí nhớ của hắn, việc từ lâu đã không nghĩ tới, vào lúc này, mơ hồ hiện ra. Nhưng nó vẫn thập phần phiền não.
Ở chung với Phương Nguyên và Bạch Miêu lâu như vậy, nó kỳ thật cũng biết vấn đề ở đâu.
Hắn thất lạc tiên triện của mình! Nếu có thể tìm tiên triện của mình, vậy có thể thoải mái nhớ lại quá khứ. Nhưng hiện giờ, ngay cả trước kia đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ, làm sao tìm về tiên triện?
Tiên triện của mình rốt cuộc ở đâu?
- Đại thế đã mất…
- Đại thế đã mất…
Trong vùng thiên địa hỗn loạn, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đều phẫn nộ và bất đắc dĩ, tranh phong xông lên cao thiên, cầm pháp bảo trong tay, quét ngang từng đám ma vật đứng trong thiên địa. Với tu vi của bọn họ, ma vật bình thường tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ. Khí cơ quét ngang, từng đám ma vật rơi xuống mặt đất, cho dù là ma tức, nhất thời cũng không thể đến gần. Nhưng rất nhanh, bọn chúng lại bò lên.
Bên người Thiên Chủ Ly Hận, tụ tập càng nhiều Thiên Ma. Bọn họ vọt đến từng con, hóa ra bộ dáng huyền bí, chiến một trận với Thiên Chủ Ly Hận. Nhưng chỉ là một hai con thì Thiên Chủ Ly Hận sẽ không sợ, chỉ là Thiên Ma vây quanh người nàng càng lúc càng nhiều, tới cuối cùng đã là bảy tám con, thậm chí hơn mười con, quấn quít lấy nàng…
Mấy Thiên Ma này huyền dị từ nhỏ, bất đồng sinh linh, dây dưa một chỗ, giống như hợp thành một, lực lượng tăng nhiều. Khi tranh phong, gần như có lực lượng vô tận. Thiên Chủ Ly Hận lúc đầu có thể thoải mái đánh lui, nhưng đánh lui một con thì nhảy lên hai con, đánh nát một con, con Thiên Ma khác lại cắn nuốt từng mảnh vỡ, trở nên mạnh hơn, vọt lên.
Thiên Chủ Vô Ưu ở vùng khác bị đại tu Côn Lôn Sơn bao vây.
- Thiên Nguyên đã chịu kiếp nhiều năm, thì ra do các ngươi…
- Nay để các ngươi nếm thử tư vị đại kiếp nạn buông xuống, xem như thiên đạo có luân hồi?
Những đại tu này, cả đám đều là tiên phong đạo cốt, khí phái phi thường. Nhưng hiện giờ sẵng giọng, vọt đến Thiên Chủ Vô Ưu. Thiên Chủ Vô Ưu vừa sợ vừa giận, múa kiếm chém ra, lại bị một kiếm ngăn lại, muốn thi triển thần thông, bị thủ đoạn tinh diệu khác mơ hồ khắc chế, muốn trực tiếp khởi động thần sơn trấn áp, lại phát hiện mình bị bao vây.
Những đại tu Côn Lôn Sơn này, thần thông đều vô cùng quỷ dị. Bất đồng tu sĩ Hóa Thần của Vô Ưu Thiên, hơn nữa còn có người cảnh giới Đại Thừa, khiến hắn đường đường là Thiên Chủ Vô Ưu lại vô pháp tránh thoát. Cảm giác được hận ý trên người bọn họ, càng khiến Thiên Chủ Vô Ưu tâm phiền ý loạn.