Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1890 - Chương 1891: Đại Kiếp Nạn Phủ Xuống (2)

Chương 1891: Đại kiếp nạn phủ xuống (2)
Đánh không lâu, trong lòng hai người sinh ra cảm giác không ổn.

- Thiên địa của ta, con dân của ta…

Lúc này, trong Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu nhìn thiên địa tan nát, bi phẫn kêu to. Hắn bị Thiên Chủ Vô Ưu đả thương, tuy miễn cưỡng bảo vệ tính mạng nhưng bị thương nặng đợi chết, vừa rời né tránh trong chỗ sâu khổ hải. Hiện giờ bị dị tượng thiên địa kinh động mới ló đầu ra xem, cả người giống như điên rồi, hoàn toàn tuyệt vọng.

- Kỳ thật trong lòng các ngươi cũng sớm liệu đến ngày này, hiện giờ cần gì quá mức bi thương?

Phía sau hắn, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Thiên Chủ Vong Sầu hoảng sợ quay đầu, thấy Đế Hư khoan thai đứng trên mặt biển Khổ Hải, ma tức sau lưng từ trên trời giáng xuống.

- Hết thảy… hết thảy đều là ngươi an bài?

Thiên Chủ Vong Thiên cảm nhận được tuyệt vọng, bỗng nhiên hét lớn với Đế Hư.

- Ta quả thật vẫn luôn muốn đánh nhau với vùng trời thiên ngoại.

Hai tay Đế Hư đặt sau lưng, cười tựa không cười, nói:

- Nhưng ta thật sự không làm gì nha…

Thiên Chủ Vong Sầu nghẹn họng, thật lâu sau mới hét lên:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

- Ta sao?

Đế Hư cười cười, vươn tay về phía Thiên Chủ Vong Sầu, trong hai mắt có vẻ trong suốt lại sáng ngời, nói:

- Ta chỉ là người đứng xem, là đứng ở chỗ lập trường công bằng nhất. Ta chỉ chờ bên cạnh, chờ ân oán giữa các ngươi và Thiên Nguyên bùng nổ, lại đến đòi lại thứ ta cần. Hiện giờ, trước đưa Vô Uyên Khổ Hải của ngươi cho ta đi!

- Đại thế đã mất, không còn hy vọng…

Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, một bị Thiên Ma vô tận vây quanh, một bị chúng tu Côn Lôn Sơn vây quanh. Cho dù lòng nóng như lửa đất, bạo nộ ra tay nhưng cũng không có năng lực đảo nghịch càn khôn. Bên người bọn họ, Vong Sầu Thiên đã hoàn toàn sụp đổ, tiên quân và sinh linh ba vùng thiên địa giãy dụa trong ma tức hắc, bị ma tức vô tận vây công chết.

Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết vô tận, khóc la vô tận. Bọn họ phẫn nộ, bi thảm, thống khổ, giãy dụa, cuối cùng tuyệt vọng!

Nhìn thấy địch nhân vô tận, đông nghìn nghịt xung quanh, nhìn thấy xung quanh đã định thế cục thật sự, bọn họ xác định được một chuyện. Vùng trời thiên ngoại an hòa không biết bao nhiêu rốt cục nghênh đón một trận đại loạn.

Tuy không biết làm sao đi đến bước này, nhưng bọn họ đích xác đã không còn hy vọng! Nghĩ tới điểm này, hai người bọn họ đồng thời hạ quyết định.

Khí cơ cả người dâng trào, uy lực tiên bảo chiếu rọi khắp bát hoang, pháp lực mạnh mẽ quét ngang qua.

Cho dù là Thiên Ma hay là tu sĩ Côn Lôn Sơn, sau khi bọn họ không hề bảo lưu, bộc phát lực lượng này, đều bị đẩy lui ra ngoài. Bên người bọn họ để lại chỗ trống thật lớn. Giữa hai người bọn họ, liếc mắt nhìn nhau, vậy mà đồng thời không nghĩ gì khác, vội vàng bay lên khoảng không, thân hình kích động, hóa thành bụi mù, chạy thẳng về phía thông đạo vùng trời thiên ngoại. Ngay cả đại quân của mình cũng không cần, thầm nghĩ trốn về thiên địa của mình rồi nói sau! Trốn về thiên địa của mình, còn có thể lập tức phong tỏa, cố thủ một thời gian, sau đó từ từ giải phóng. Chỉ tiếc, lúc ý niệm sinh ra trong đầu bọn họ, đột nhiên thiên địa lần nữa sinh ra biến đổi lớn.

Thiên Chủ Ly Hận đang muốn trốn đến thông đạo thiên ngoại, chợt thấy một vùng biển xanh bốc lên, tại thiên địa tan nát này, vùng biển xanh kia giống như có sức mạnh to lớn vô cùng vô tận. Nó như có sinh mệnh của mình, bốc lên trong chỗ sâu này, đánh lên trời cao, bên trong mơ hồ ẩn chứa thần lực, khiến nơi đi qua, hư không liên tục vỡ nát, còn mạnh hơn lực lượng khi Vong Sầu Thiên điều khiển biển này. Gần như trong khoảnh khắc đuổi đến trước Thiên Chủ Ly Hận, đánh hỏng thông đạo thiên ngoại sắp mở ra.

Thiên Chủ Ly Hận nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt biến hóa, hai chân lảo đảo. Nàng chính là Thiên Chủ Ly Hận, cho dù không có thông đạo thiên ngoại, vẫn có thể quay về. Nhưng cho dù như vậy, gượng ép mở ra Ly Hận Thiên, như vậy vẫn sẽ có sơ hở. Cho nên hắn do dự một chút.

Thiên Chủ Vô Ưu, gặp phải cũng là cục diện như Thiên Chủ Ly Hận. Vừa muốn xoay chuyển thông đạo thiên địa, thấy một luồng lực lượng tinh thuần đến cực điểm, như lực lượng thiên địa từ sơ khai, xẹt qua hư không, đuổi đến trước người hắn, đánh tan thông đạo đi thông Vô Ưu Thiên Địa, cắt đứt đường trở về Vô Ưu Thiên Địa!

Hai người hắn và Thiên Chủ Ly Hận, trái tim đều trầm xuống, chậm rãi xoay người.

Sau đó bọn họ nhìn thấy trong chiến trường huyết tinh thảm thiết này, tay áo Đế Hư bồng bềnh, chậm rãi đạp lên hư không, giống như đi trên sơn đạo gập ghềnh, lúc cao lúc thấp, mang theo tiêu sái tiêu dao thế ngoại. Trong tay hắn, mang theo một cái đầu, trên mặt đều là tuyệt vọng, hai mắt trừng trừng, chính là Thiên Chủ Vong Sầu.

- Thiên Chủ Vong Sầu đã chết, Vô Uyên Khổ Hải cũng đã trở lại!

Đế Hư nhìn hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu, cười hiền hậu:

- Hiện giờ đến phiên hai người các ngươi phản nghịch!

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Uu nhìn thấy Đế Hư, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu trong tay Đế Hư, tâm thần bọn họ càng trầm xuống, bất ngờ cảm nhận nỗi đau lòng nhiều năm chưa từng cảm giác!

Đó là lão đệ Vong Sầu à…

Ba người họ đã có giao tình bao nhiêu năm rồi?

Hiện giờ, hắn vậy mà bị chặt đầu trước mặt mình?

Làm sao lại trở thành như vậy?
Bình Luận (0)
Comment