Chương 1892: Cắn nuốt căn nguyên (1)
Lúc trước, lúc ba người bọn họ giao thủ, trong lòng thầm nghĩ làm cho Thiên Chủ Vong Sầu mau chết đi, thầm nghĩ đoạt Vô Uyên Khổ Hải từ trong tay hắn. Nhưng hiện giờ, mình cũng không biết vì sao, thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu, lại cảm thấy nội tâm như khuyết một khối, cảm nhận bi thương không thể hình dung, thậm chí muốn thét dài, tiễn lão hữu này một đoạn đường!
Nếu loại nỗi lòng xuất hiện trước khi ba người bọn họ mâu thuẫn, mọi thứ có phải sẽ khác đi?
Tim như bị đao cắt, lúc này, bọn họ chỉ có thể oán hận nhìn Đế Hư.
Qua thật lâu sau, mới hỏi ra một câu.
- Ít nhất chúng ta đã qua lại ba ngàn năm, các ngươi còn hỏi ta là ai?
Đế Hư nhìn biểu tình của bọn họ, nghe lời bọn họ nói, chỉ thản nhiên mỉm cười, hình như hơi mỉa mai.
- Ba ngàn năm trước, ngươi xuất hiện ở vùng trời thiên ngoại!
Thiên Chủ Ly Hận áp chế bất an trong tim, chỉ nhìn chằm chằm Đế Hư, quát khẽ:
- Ngươi tự xưng là truyền nhân Đế Thị, theo Hiên Đế nói, từ thiên ngoại trở về, nghịch chuyển Hồng Mông, thay trời đổi đất, cho nên muốn đạt được tương trợ của chúng ta…
Nói đến chỗ này, thanh âm nàng hơi trầm xuống, rồi khẽ quát:
- Một chữ ta cũng không tín
Đế Hư nghe xonng lời nàng, nhẹ nhàng cười:
- Hả?
Thiên Chủ Ly Hận điềm nhiên nói:
- Đế thị đã tuyệt, căn bản không có khả năng tái hiện thế gian!
Đế Hư nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ là ý cười trên mặt càng rõ ràng.
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng hét lớn, nói:
- Bởi vì không biết ngươi là ai, chúng ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ba người chúng ta từng liên thủ mấy lần, thôi diễn quá khứ tương lai của ngươi, nhưng phát hiện đều trống rỗng. Hết thảy đều không có kết quả, cho nên chúng ta mới lo lắng, thế gian làm sao lại xuất hiện người không có nhân quả. Nếu ngươi thật sự là người trong lời tiên đoán của Đế Hiên, vậy nên bị chúng ta thôi diễn ra, nhưng chúng ta lại không thể thôi diễn, ngươi giống như không tồn tại hậu thế!
- Liền… giống với tên của ngươi!
Ý cười trên mặt Đế Hư càng tăng, nhưng vẫn không thể giải thích.
- Cẩn thận nhiều năm như vậy, mọi mưu tính lại không nghĩ xuất hiện lỗ hỗng ngươi…
Trong mắt Thiên Chủ Ly Hận hiện ra hận ý càng sâu:
- Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ vẫn bị ngươi tiến vào. Ngươi cũng không cần ngụy trang, sao không nói với ta ngay lập tức, ngươi đến tột cùng là ai, ngươi đến tột cùng đến từ đâu?
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu cũng hiện ra mong đợi thâm trầm. Việc đến nước này rồi, hắn cũng muốn biết đáp án.
Đế Hư nở nụ cười, giống như thưởng thức hoang mang và phẫn nộ của hai Thiên Chủ. Sau đó hắn mới nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng!
Khi nói chuyện, hắn nâng bước về phía trước. Thiên địa vạn vật xung quanh bỗng niên bị hắn từng bước dẫn động, giống như hóa thành khu vực một người. Thiên địa vạn vật, thân cận hắn, chịu chỉ dẫn của hắn. Phía sau hắn, một vùng biển bốc lên, sóng biển ngập trời, cuồn cuộn dâng trào, vậy mà ngay cả tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải cũng dễ dàng sai khiến như vậy.
Tiên bảo này là cảnh giới Bất Hủ, muốn luyện hóa cũng phải rất lâu. Nhưng hiện giờ, hắn mới đoạt lấy từ trong tay Thiên Chủ Vong Sầu, lại tùy ý diễn động như pháp bảo bản mạng.
Tiên uy chậm rãi, khởi dậy bên người hắn. Hắn chậm rãi nâng tay, ấn về trước.
Thanh âm thanh u:
- Quan trọng là… các ngươi thua rồi, mau giao tiên bảo của các ngươi cho ta!
- Liều mạng với ngươi!
Hiển nhiên người trước mặt xuất hiện hung uy vô tận, giống như thiên địa đều nghiền áp đến mình.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, trái tim hiện lên ngoan ý. Không cách nào trốn nữa, trốn cũng không có chỗ trốn, làm sao bây giờ?
Chỉ có giết hắn!
- Cho dù hắn là ai, cưỡng chế trấn áp, cuối cùng vẫn sẽ là một vùng thanh tĩnh!
Tuy hai người đã tị cư ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm, nhưng dù sao vẫn là Thiên Chủ một phương. Đường đường Bất Hủ, sao lại không có chút dũng mãnh ấy, một khi đã ra quyết định, sẽ lập tức liên thủ. Một người tóc trắng tung bay, quét ngang hư không, một người kiếm ý ngập trời, ngăn cách thiên địa. Một Thái Sơ Cổ Thụ chống đỡ Hoàn Vũ, một Hướng Sinh Thần Sơn trấn trụ hư không, pháp lực mênh mông cuồn cuộn, nghênh đón đến Đế Hư.
- Giết! Giết giết!
Lúc này, ngoài giết, còn có gì để nói.
Trong hư không kích động, một hồi đại chiến vượt qua tưởng tượng, giống như quay cuồng.
Thiên địa sắp sụp đổ, dưới ảnh hưởng của đại chiến, còn tan nát hơn. Giống như bọn họ đều có thù hận với vùng thiên địa này, nếu không đánh nát thiên địa này sẽ không ngừng tay, còn muốn tiếp tục nghiền nát mảnh nhỏ bên trong, muốn tất cả trong thiên địa hoàn toàn bị hủy diệt, hận không thể trực tiếp bị nghiền nát thành tro bụi, sau đó chiếu vào trong Hoàn Vũ tuyệt vọng!
Lúc này, đại chiến của ba vị Bất Hủ càng ngày càng nghiêm trọng. Sinh linh khác cũng đã không còn chút lực chiến nào.
Sinh linh tam thiên Vô Ưu, Vong Sầu, Ly Hận, dưới truy đuổi của ma tức vô tận, đều bị đồ sát! Khiến cho sinh linh ở vùng thiên địa này chỉ có tuyệt vọng!
- Tuyệt vọng của bọn họ là hy vọng của chúng ta.
Lúc này, Phương Nguyên không để ý cảm xúc khủng hoảng và bi thống của sinh linh vùng trời thiên ngoại.
Cả người hắn vốn trọng thương, miễn cưỡng ngồi dậy.
Hai tay sờ ấn pháp, đặt trước ngực.
Sau đó diễn động pháp lực một thân, chậm rãi phun nuốt.