Chương 1900: Đại kiếp nạn Thiên Nguyên (2)
Cũng có sinh linh phẫn nộ kêu to, đó là sinh linh của vùng trời thiên ngoại. Bọn họ không ngừng gào thét, kêu gào, bọn họ còn chưa chết, nhưng thiên địa mình đang tan biến, giống như sớm muộn gì chỉ có một đường chết. Cho nên bọn họ bi hận, bọn họ khoái chí rống to, ủng hộ việc làm của hai Thiên Chủ:
- Phải chết, mọi người cùng chết, muốn diệt thì mọi người cùng diệt vong…
Phía xa xa, Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đều hiển lộ bóng dáng thật lớn, hơn nữa đang vỡ vụn. Đó là hai vùng thiên địa đang giải thể, hoàn toàn sụp đổ.
Bao phủ trong tuyệt vọng, bọn họ có thể gửi gắm tình cảm phẫn nộ, giống như sẽ cảm thấy mình dễ chịu hơn.
Trong khí cơ tuyệt vọng, chỉ có Đế Hư bay bồng bềnh trên biển xanh, tay áo bay phất phới, trên mặt mang theo ý cười nhìn hết thảy. Hắn giống như cũng cảm khái, nhưng càng nhiều là lạnh lùng, như sớm đoán được kết quả. Sau khi thấy được kết quả, lạnh nhạt hơn dự kiến. Ánh mắt của hắn chậm rãi đánh giá Thiên Chủ đang phẫn nộ và phản ứng của sinh linh khắp nơi, thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng:
- Nhiều lựa chọn thế nào, đều sẽ đến bước diệt vong cuối cùng!
- Đây có lẽ là một loại số mệnh?
Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi đi về trước:
- Mọi thứ đều lả tất nhiên!
----------oOo----------
Đại cục đã định rồi!
Đế Hư hành tẩu trong ma tức hắc ám.
Nơi đi qua đều là Tam Thập Tam Thiên tàn phá và sinh linh tuyệt vọng bị ma tức hắc ám xé xác, hoặc sợ hãi biến hóa trong thân thể, hóa thành ma vật hắc ám.
Trong vùng tuyệt vọng thê thảm này, cả một thân tiên bào của hắn chói mắt, giống như vĩnh viễn không nhuộm bụi trần, trông như một vị vương giả chân chính, phiêu đãng, tiên phong đạo uẩn, đang nhìn thế giới của mình, nhìn thiên hạ của mình…
Tầm mắt hắn có thể nhìn thấy Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang trải qua ác chiến với ma vật hắc ám vô tận, ở phía trên sáu đại trận luân hồi. Bọn họ diễn động sáu đại trận luân hồi, đẩy Thiên Nguyên vào góc chết, nhưng thế cục của bọn họ không gì thay đổi, ngay cả bọn họ cũng không thể ngăn cản uy thế này, chỉ có thể rống giận chinh chiến.
Lực lượng của bọn họ, hiện giờ vẫn rất mạnh, không biết có bao nhiêu Thiên Ma bị xé nát, đánh diệt, giống như mạnh mẽ khôn cùng, giống như Hoàn Vũ vô địch. Nhưng bây giờ, Đế Hư căn bản không có hứng thú gì với bọn họ, bởi vì hai người bọn họ đã thua rồi. Bọn họ không còn là kẻ đứng đầu một vùng thiên địa mà chỉ là hai người đáng thương. Hiện giờ hung uy bọn họ vô hạn, nhưng chỉ là hung uy cuối cùng…
Khi hai thế giới sụp đổ, bọn họ cũng bắt đầu bị phản phệ. Đạo uẩn trên người càng thấp kém, lực Bất Hủ cũng dần ảm đạm, tự thân càng nhỏ bé, bọn họ cũng khó nắm giữ tiên bảo. Nếu thế cục cứ phát triển như vậy, lực lượng của hai người bọn họ sẽ giảm xuống trình độ phi thường yếu. Sau lúc đó, bọn họ sẽ dễ dàng khống chế. Thậm chí không cần phải ra tay!
Trời thiên ngoại đã thua cuộc rồi.
Thiên Nguyên cũng nghênh đón đại kiếp nạn, phải thua không thể nghi ngờ.
Tổ địa bị tàn phá đã gặp phải tai họa và áp lực thật lớn, bọn họ vốn sẽ không có bao nhiêu hy vọng chiến thắng, huống chi lúc này còn nghênh đón đại kiếp nạn! Quan trọng hơn, bởi vì phẫn nộ hai vị Thiên Chủ, bọn họ đã dẫn nhiều kiếp nạn hơn xuống nhân gian, cho nên đại kiếp nạn lần này của Thiên Nguyên còn mạnh hơn lúc trước vô số lần…
Dưới tình huống như vậy, Thiên Nguyên thua chắc rồi! Đều thua rồi, đại biểu tất cả sinh linh trong Hoàn Vũ đều phải thua…
Vì thế hắn chậm rãi bước đi, thưởng thức hết thảy. Trong đống đổ nát này, hắn cảm thụ được thỏa mãn tận đáy lòng.
Đúng lúc này, Đế Hư hơi ngẩng đầu, sau đó thấy trên khối nham thạch phập phồng trên hư không, ở trước mặt mình xuất hiện một bóng người, đó là người thoạt nhìn thật trẻ tuổi, hắn mặc thanh bào, tóc dài xõa ra, lẳng lặng cúi đầu. Hắn trông có vẻ tinh thần sa sút, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn còn chút bình tĩnh.
Thấy được thanh niên này, Đế Hư dừng cước bộ, nhẹ nhàng cười. Hắn thật tán thưởng thanh niên này. Bởi vì nguyên tắc ngu xuẩn vùng trời thiên ngoại lúc trước kiên trì, đến nỗi qua nhiều năm như vậy hắn cũng không làm gì được bọn họ. Cho nên vẫn luôn chờ chuyện xấu xuất hiện, sau đó người thanh niên này xuất hiện. Hắn chỉ trong ngắn ngủi mấy năm đã làm được chuyện mình không làm được, chuyện này khiến trái tim hắn cảm khái. Người a, quả nhiên vẫn phải có sinh linh như người đối phó…
Hắn nhìn ra thanh niên này không phải chân thân, đây cũng là tất nhiên. Vô luận hai Thiên Chủ vùng trời thiên ngoại hay là người thanh niên này, hiện giờ khẳng định không dám dùng chân thân đến trước mặt mình.
Người là như vậy, cho dù không có hy vọng vẫn muốn sống sót.
Tuy kết quả cuối cùng thường không như mong muốn.
- Làm sao lại như vậy?
Phía trên nham thạch chìm nổi trong hư không, Phương Nguyên nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng mở miệng. Đế Hư cảm thấy trong thanh âm của hắn có mệt mỏi và tuyệt vọng. Bất quá nhìn tổng thể, hắn vẫn thật bình tĩnh, che giấu cảm xúc tốt lắm. Đại khái bởi vì bảo trụ thể diện cuối cùng.
- Bởi vì đây là vấn đề của người…
Đế Hư ngẩng đầu, thưởng thức biểu tình của thanh niên kia, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng, nói:
- Vô luận là cục diện gì, các ngươi đều sẽ tạo ra kết quả như vậy. Hoang đường, buồn cười, còn thật đáng thương!
Phương Nguyên chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Đế Hư chậm rãi nói tiếp, vừa nói vừa mỉm cười: