Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1900 - Chương 1901: Lẳng Lặng

Chương 1901: Lẳng lặng
- Suy ngẫm lại lựa chọn của các ngươi đi, từ lúc ngươi bắt đầu đến vùng trời thiên ngoại, bọn họ vốn có thể lựa chọn đáp ứng ngươi, cho Thiên Nguyên một con đường sống, hoặc là ít nhiều cho ngươi hy vọng. Như vậy, ít nhất ngươi sẽ không điên cuồng, như vậy hiện giờ trong ba nghìn năm, trời thiên ngoại cũng sẽ không gặp chuyện không may, kết quả này tốt hay không?

Hắn lắc đầu, tiếp tục nói:

- Nhưng bọn họ không có, bởi vì trong lòng bọn họ cảm thấy, có phương pháp càng tốt, càng không mạo hiểm hơn cái này, cho nên bọn họ cự tuyệt ngươi. Hy vọng để ngươi bình yên vượt qua đại kiếp nạn cũng không có. Thời điểm này, ngươi có thể lựa chọn ngồi xem mọi thứ phát sinh, như vậy, Thiên Nguyên bị hủy, trời thiên nguyên vẫn còn tại, nhân tộc vẫn còn tồn tại…

- Nhưng ngươi cũng không có!

Ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, nói:

- Ngươi chọn không tiếc hết thảy, hủy diệt trời thiên ngoại, hơn nữa ngươi cũng thành công rồi!

- Lúc ở vùng trời thiên ngoại xuất hiện nội loạn, ba lão gia này rốt cục sợ hãi, cho nên cúi đầu với ngươi, bọn họ đã đáp ứng giúp ngươi bảo trụ Thiên Nguyên, thậm chí phái người giúp Thiên Nguyên độ kiếp. Tại thời điểm này, nếu ngươi nhịn nhục, đồng ý với điều kiện này, như vậy Thiên Nguyên vẫn an toàn, ít nhất đại kiếp nạn lần này vẫn có thể bình yên vượt qua, nhưng ngươi…

Hắn cười nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Nhưng ngươi cũng không có!

- Bởi vì ngươi muốn sinh linh vùng trời thiên ngoại trải qua cảm giác giống Thiên Nguyên, tư vi tuyệt vọng đạo kiếp bao phủ, không phải sao?

- Hay là ngươi bởi vì cảm thấy cho dù bọn họ đáp ứng, sau đó vẫn sẽ phản bội Thiên Nguyên?

Đế Hư nói chuyện, nhìn Phương Nguyên, gật đầu nói:

- Vô luận ngươi giải thích thế nào, ta đều lý giải!

Phương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không cảm thấy được lý giải mà tâm tình được xoa dịu.

- Lựa chọn của ngươi cũng thật hợp lý!

Đế Hư tiếp tục nói:

- Ngươi muốn thừa dịp vùng trời thiên ngoại đại loạn, hoàn toàn hủy đi sáu đại trận luân hồi. Như vậy Thiên Nguyên quả thật an toàn, nhất là trong khoảng thời gian ngắn, không ai có khả năng ảnh hưởng Thiên Nguyên. Thiên Nguyên có nhiều thời gian ứng phó hết thảy. Mà đối với Thiên Nguyên, thời gian chính là hy vọng. Nhưng ngươi không đoán được, lửa giận của hai người kia lại cường thịnh như thế?

- Bọn họ vốn cũng có lựa chọn, có thể hy sinh một thế giới bảo trụ một thế giới, nhưng bọn họ cũng không lựa chọn…

Đế Hư nhẹ giọng cười:

- Khi bọn họ phát hiện thế giới của mình bị tuyệt vọng bao phủ, vốn cũng có thể lựa chọn, đi theo đại thế, như vậy ít nhất Thiên Nguyên còn tồn tại, tổ địa cũng còn tồn tại, hy vọng của nhân tộc cũng sẽ tồn tại…

Tiếc hận lắc đầu, nói tiếp:

- Nhưng bọn họ không lựa chọn, phản ứng đầu tiên của bọn họ là kéo theo Thiên Nguyên chết cùng!

Nói đến chỗ này, Đế Hư đã không thể che giấu ý cười trên mặt mình, hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên nói:

- Ngươi thấy đi, nhiều lựa chọn như vậy, nhiều đường ra như vậy, giống như đến bước này là ngẫu nhiên, nhưng chính ngươi dụng tâm ngẫm lại, cho dù diễn ra lần nữa, các ngươi thật sẽ lựa chọn bất đồng với trước đây sao? Kết quả cuối cùng sẽ bất đồng sao?

Biểu tình trên mặt Phương Nguyên nghiêm lại, hắn trầm mặc thật lâu. Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu! Hắn nghiêm túc suy ngẫm, kết quả không có gì bất đồng.

Đế Hư vừa lòng nở nụ cười, nói:

- Cho nên những chuyện xảy ra, ngươi có gì để oán hận?

- Con người vốn là như vậy?

- Tuyệt vọng hiện giờ và tuyệt vọng lúc trước cũng không có gì bất đồng?

- Nhân tâm khiếm khuyết, cho nên nhất định dẫn đến diệt vong!

Đối với chuyện này, Đế Hư hạ kết luận. Lần tuyệt vọng này, vốn đã định từ sớm. Không chuyển dời vì ngoại vật, chính là vận mệnh nhân quả đã sớm hoàn thành, kết cục nghênh đón hắn đã sớm chú định!

Thời điểm này, Phương Nguyên có vẻ bình tĩnh hoặc cô đơn!

Đế Hư không biết hắn có thể hiểu không, nếu có thể hiểu, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Bởi vì xảy ra sự tình này vốn không có liên quan gì bản thân.

Thân là người, có thể làm chỉ là nhận mệnh.

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, rốt cục sắc mặt hơi biến hóa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Đế Hư, nói:

- Ta còn có một vài việc phải tìm hiểu!

Đế Hư cười nói:

- Muốn tìm hiểu là để thay đổi kết quả, hiện giờ đã có kết quả rồi, tìm hiểu có tác dụng gì không?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Có lẽ bởi vì trái tim không cam lòng.

- Đây cũng là một vấn đề của con người, quá hiếu kỳ!

Đế Hư nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại, vẻ mặt hai Thiên Chủ đầy hung uy, còn đau khổ giãy dụa trong ma tức hắc ám và Thiên Ma. Vẫn chưa đến lúc mình ra tay, hắn nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ta thật không lý giải lòng hiếu kỳ, nhưng dù sao ngươi cũng là con người, ta có thể thỏa mãn một nguyên vọng của ngươi. Có một số việc, có lẽ ngươi thật nên biết…

Khi hắn nói chuyện, phất tay áo lên.

Phía sau hắn có ma tức vô tận xoay tròn, biến hóa, cuối cùng xuất hiện một cánh cửa.

Trong môn hộ này có đá vụn tan nát, chậm rãi bay ra, lẳng lặng trôi nổi trên hư không. Khi thấy tấm bia đá này, trái tim Phương Nguyên bỗng nhiên rụt lại.

Đây là tấm bia thứ chín ghi lại bí mật cuối cùng sao?

Từ khi mình rời khỏi Thiên Nguyên, vẫn luôn tìm tấm bia đá này, muốn biểu biết bí mật ghi trên bia đá đến tột cùng là gì, cũng muốn thông qua tìm hiểu những bí mật này, nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.
Bình Luận (0)
Comment