Chương 1902: Một phần đại lễ (1)
Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ hắn thấy được tấm bia đá, lúc có cơ hội nhìn tấm bia đá này cũng là lúc Thiên Nguyên đã hoàn toàn tuyệt vọng, đại kiếp nạn vừa phủ xuống…
Nhưng dù sao vẫn phải hiểu rõ mọi chuyện!
Ngoài tấm bia đá từng ở bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành dùng để xem thế giới tàn phá, Phương Nguyên đã xem tám tấm bia đá, nhớ lại tấm bia đá nhìn thấy trong thế giới tàn phá. Phương Nguyên đoán hẳn tổng cộng có mười khối thạch thần, mình thấy được tám tấm, vậy hẳn còn một tấm, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thật rõ ràng, tấm bia đá này ở trong tay Đế Hư. Nhìn tấm bia đá cuối cùng này, Phương Nguyên trần mặc thật lâu, sau đó trảm vào bi thương.
Trên tấm bia đá này, hắn nhìn thấy là Tam Thập Tam Thiên sau đại tai biến, không quá khác với hiện giờ. Nhưng khi đó, ma tức hắc ám mới vừa không chế không lâu, còn có vô số sinh linh đang giãy dụa, đang la khóc. Cảnh tượng tận thế mới phủ xuống, vẻ mặt nào đó càng làm người cảm thấy áp lực hơn phế tích sau khi tận thế lưu lại.
Phương Nguyên thấy Đế Hiên chạy trong thế giới rách nát, cảm giác tuyệt vọng mênh mông. Hắn thấy Đại Tiên Giới sụp đổi, thấy vô số con dân của mình đang tuyệt vọng, la khóc, hắn có thể cứu bật luận kẻ nào nhưng cũng không cứu được bất luận kẻ nào.
Bằng pháp lực của hắn, có thể khiến người ta bất tử nhưng có thể cam đoan bọn họ vĩnh viễn bất tử sao?
Vì thế hắn thất hồn lạc phách, xuyên qua thế giới tàn phá, cả người giận dữ, đi về phía một nơi. Đó là một chỗ thần bí trong Tam Thập Tam Thiên. Đây là một vùng không gian tự thành một thế, hơi giống như vùng trời thiên ngoại.
Nhưng vùng trời thiên ngoại không thể tiến vào, từ trong đi ra thì dễ dàng. Còn vùng không gian này, không thể vào cũng không thể ra.
Chỉ có Đế Thị có thể đi vào không gian này.
- Vì sao?
Đế Hiên đi vào nơi này, nhìn lão nhân đầu bạc, hắn phẫn nộ rống giận với lão nhân này:
- Vì sao như vậy? Vì sao ngươi muốn gạt ta? Ngươi thuở nhỏ răn dạy ta, ta xem ngươi như cha, ta cũng làm mọi việc ngươi hy vọng. Ta trở thành Tiên Đế mới, đã chuẩn bị thả ngươi ra, vì sao ngươi còn gạt ta…
Lão nhân trong không gian kia nhìn thấy Đại Tiên Giới tan hoang, vẻ mặt vui mừng.
Hắn giống như không nhìn thấy tuyệt vọng và thống khổ của Đế Hiên, trong lòng tự thỏa mãn.
- Bởi vì tất cả chuyện này đều đã chú định…
Qua thật luâ, hắn mới giải thích với Đế Hiên, không tức giận chút nào.
- Vì sao…
Đế Hiên rống to với lão nhân kia:
- Ngươi nói ta biết, vì sao phải gạt ta…
Trên tấm bia đá này, Phương Nguyên cảm giác rất nhiều ý niệm trong đầu, thậm chí nhìn thấy ngọn nguồn phẫn nộ của hắn.
Lão nhân trước mắt này quá quan trọng với Đế Hiên.
Từ khi Đế Hiên còn nhỏ, hắn đã biết tồn tại của lão nhân này, cũng biết lão nhân này là bí mật lớn nhất Đế Thị. Khi đó hắn không biết lão nhân này vì sao bị giam giữ, nhưng cảm thấy hắn thật đáng thương. Cho nên thường xuyên trộm đồ ngon cho hắn. Còn lão nhân này cũng đối xử rất tốt với Đế Hiên, chỉ điểm hắn tu hành, dạy hắn thái độ làm người xử thế, đàm luận tâm sự với hắn…
Nhờ có lão nhân này, Đế Hiên mới bộc lộ hết tài năng trong bảy vị hoàng tử, mới có thể kế thừa vị trí Tiên Đế sau khi Tiên Đế đời trước vì thôi diễn cảnh giới vượt qua Bất Hủ mà tẩu hỏa nhập ma. Thậm chí cũng nhờ vào lão nhân này, hắn mới hạ quyết tâm tiễn đi Tiên Đế đời thứ nhất đã bệnh tình nguy kịch và huynh đệ tỷ muội của mình, giữ vững vị trí Tiên Đế này của hắn.
Phần lớn hắn nói đều là thật, hắn quả thật xem lão nhân này như phụ thân. Cũng có chuyện giả, bởi vì hắn chưa từng nghĩ thả lão nhân này ra.
- Ta lừa ngươi cái gì?
Lão nhân cười trả lời:
- Lúc trước ngươi muốn sống sót trong hoàn cảnh tranh giành quyền lợi tàn khốc với huynh đệ, ta dạy ngươi, cho nên ngươi sống sót. Sau đó ngươi muốn trở thành Tiên Đế mới, ta dạy ngươi, ngươi cũng trở thành Tiên Đế mới. Sau đó ngươi muốn giữ vững vị trí của mình, ta cũng dạy ngươi phương pháp, ngươi cũng thành công. Cho đến trước đó không lâu, ngươi hỏi ta làm sao trừng phạt thần tử tác loạn, ta vẫn dạy ngươi như trước. Hiện giờ, bọn họ không phải đã bị trấn áp rồi sao?
- Nhưng ngươi nói… ma tức có thể nghịch chuyển!
Hiện giờ Đế Hiên đã không còn đứa nhỏ chỉ biết thỉnh giáo lão nhân này, cả người hắn phẫn nộ đến phát run, lớn tiếng hỏi.
- Ma tức quả thật có thể nghịch chuyển…
Lão nhân bình tĩnh nhìn Đế Hiên, nhẹ giọng trả lời:
- Năm đó ta phụng mệnh tổ tiên Đế quân ngươi, tìm hiểu ma tức hắc ám…
- Khi đó, ngươi tìm hiểu đạo khí Hồng Mông.
Đế Hiên trầm giọng, sửa lời vị lão nhân này.
- Kỳ thật là giống nhau!
Lão nhân giống như cũng không quá để tâm hắn, thần sắc chỉ hơi phức tạp, qua thật lâu sau mới nhẹ giọng cười nói:
- Nếu hiện tại ta nói cho ngươi, bắt đầu tìm hiểu không phải đạo khí Hồng Mông mà là ma tức hắc ám, ngươi có tin hay không?
Đế Hiên cứng đơ, chuyện trân bí như vậy, cho dù bí mật tương truyền trong lòng Đế thị cũng không tồn tại.
- Ngay từ đầu, suy tính của chúng ta không phải như thế.
Lão nhân nhẹ nhàng cười:
- Khi đó quân quá nhiều, người tu hành mới cũng quá nhiều, nhiều tới mức Đại Tiên Giới phồn vinh như thế cũng không chịu nổi. Cho nên ta phụng mệnh Tổ Tiên, tham diễn phương pháp giải quyết.