Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1916 - Chương 1917: Phương Pháp Cuối Cùng (2)

Chương 1917: Phương pháp cuối cùng (2)
Ma triều hắc ám mãnh liệt xông đến, áp đảo cọng rơm cuối cùng của bọn họ. Dưới ma triều này, bọn họ đứng cũng không vững, trực tiếp bị thổi bay ra ngoài. Hoặc bị đánh lên tinh thần, hoặc bị đánh lên tàn viên, ngã vỡ vụn xương cốt, mồm phun máu, sắc mặt hai người xám tro, lại tuyệt vọng…

Ngay cả Thái Sơ Cổ Thụ và Hướng Sinh Thần Sơn bọn họ khống chế cũng sắp không thể khống chế nữa.

“Rầm rầm…”

Đế Hư nâng tay lên, ấn về phía trước. Trong một chốc, ma tức cuồn cuộn dâng trào, đàn áp đến sáu đại trận luân hồi.

Sáu đại trận luân hồi vốn được hai Thiên Chủ thôi động, dưới lực lượng mạnh mẽ không thể nào hình dung, lập tức vận chuyển nhanh hơn. Ma tức hắc ám và Thiên Ma mạnh hơn vừa rồi vô số lần, tất cả từ sáu đại trận luân hồi hướng về phía Thiên Nguyên. Trong nơi này, thoạt nhìn đơn giản nhưng đối với Thiên Nguyên, đại biểu cho đại kiếp nạn mạnh hơn không chỉ mấy lần…

Vốn đã đến cực hạn, đau khổ chống đỡ, không biết có thể ngăn cản nổi không, huống chi lại đến một đợt nữa?

Trên không trung Thiên Nguyên hiện giờ, ma tức dày đặc, giống như trời sắp sụp đổ. Sinh linh bên trong Thiên Nguyên, đều ngẩng đầu lên. Thân là sinh linh trong thiên địa, bọn họ lần đầu cảm thấy mình đúng là con kiến!

- Cho nên ta có chút không rõ!

Đế Hư ở hư không, hội tụ ma tức vô tận, giống như Đế Vương.

Trên mặt hắn là vẻ trào phúng thản nhiên, nói:

- Sinh ra làm người, không ai đủ lý trí và bình tĩnh. Đại thế rõ ràng đã mất, lại muốn tìm cớ, hoặc là tự tin trấn an bản thân. Nói trắng ra là, các ngươi không phải vì làm việc mà làm việc, chỉ vì an ủi trái tim kia của các ngươi. Cho dù đại thế đã mất, chỉ cần có thể khiến lòng mình thoải mái, các ngươi cũng nguyện ý làm ra những hành vi ngu xuẩn. Cái này, đại khái là lý giải tốt nhất cho nhân tâm khiếm khuyết, chỉ tiếc…

Hắn chậm rãi xoay người, ma tức hắc ám xung quanh càng thêm nồng đậm, như cuồng phong quét ngang qua.

- Sự thật chính là sự thật, đại thế là đại thế!

- Nếu không cam tâm, cũng phải nhận rõ sự thật!

Đế Hư chậm rãi nói hết, giống như cả Hoàn Vũ đều biến thành gương mặt của hắn.

Cả gương mặt hờ hững, vô tình, nhìn vạn vật thiên địa.

Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn về phía phân thân của Phương Nguyên, thanh âm chấn động chỗ sâu Hoàn Vũ.

- Đến hiện giờ, ai có thể ngăn chặn ta?

Giống như có một ánh mắt nhìn Thiên Chủ:

- Bọn họ sao?

Sắc mặt hai vị Thiên Chủ ảm đạm. Cho dù lúc hai vùng thiên địa còn tốt, bọn họ còn không thể liên thủ bắt Đế Hư. Hiện giờ hai vùng thiên địa đã bị hủy, lực lượng của bọn họ giảm mạnh, làm sao là đối thủ của Đế Hư?

- Thiên Nguyên sao?

Ánh mắt nhìn về phía xa xa, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhưng ma tức vô tận phía sau hắn đại biểu cho tuyệt vọng, vượt xa lực lượng ma tức cực hạn của Thiên Nguyên.

Cuối cùng, Đế Hư nhìn Phương Nguyên, trào phúng nói:

- Ngươi sao?

Bất kể là ai cũng nhận ra ý trào phúng của hắn. Nhưng không ai nghĩ đến, Phương Nguyên lại chậm rãi gật đầu:

- Phải, là ta!

Trong Hoàn Vũ, có hư không tụ lại, giống như đồng tử Đế Hư co rụt lại. Hắn quả thật không biết nên trào phúng hay nên đề phòng. Bởi vì lúc này, Phương Nguyên trông giống như kẻ điên.

- Ngươi không thể!

Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể trả lời như vậy.

Hắn kỳ thật hoàn toàn có thể nâng tay hủy diệt phân thân này của Phương Nguyên. Nhưng hắn không cam lòng, hủy diệt phân thân của Phương Nguyên thật dễ dàng nhưng cũng mất đi cơ hội để hắn đối thoại với Phương Nguyên. Hắn không thể biết Phương Nguyên đang muốn làm gì, cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn bất mãn và chê cười trong trái tim, đối thoại với Phương Nguyên, theo dõi hắn gắt gao.

Trong quá trình này, hắn kỳ thật đã ngừng thôi diễn chư bàn biến hóa mới xuất hiện, không ngừng tìm kiếm chân thân của Phương Nguyên. Chỉ cần tìm được chân thân của hắn, có thể trực tiếp trấn sát hắn, hết thảy đều an tĩnh.

Thì ra, hắn kiêng kị nhất là hai Thiên Chủ, nhưng hắn cũng thừa nhận, đến hiện tại, kiêng kị nhất là Phương Nguyên. Đại khái bởi vì biểu hiện và thái độ của Phương Nguyên khiến hắn không hiểu.

Bởi vì không hiểu, cho nên bất an!

- Ta có lẽ không được, nhưng chúng ta có thể!

Phương Nguyên nhìn Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang trọng thương, bình tĩnh nói.

Đế Hư tuyệt không ngờ Phương Nguyên sẽ nói như vậy, nghẹn họng, ma tức vô tận trải đầy trời, cuồn cuộn tiến đến:

- Nực cười, ngươi tưởng rằng đến hiện tại, hai người tay trắng, sắp chết rồi, sẽ chọn đi cùng chiến tuyến với ngươi? Huống chi nhìn bộ dáng hai người bọn họ, cho dù ba người liên thủ cũng không thể ngăn cản được ta?

Tới lúc này, hắn đã không còn kế sách, giết rồi nói sau!

- Thời điểm đến rồi!

Lúc này, Phương Nguyên hoàn toàn không để ý đến Đế Hư, tùy ý phân thân hắn bị Đế Hư nghiền diệt.

Nhưng khi phân thân hắn biến mất, một nơi khác, trong thế giới trời thiên ngoại sụp đổ, phía sau hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu xuất hiện một con cóc vàng thật lớn. Con cóc vàng này vô cùng cao lớn, không nhỏ hơn vùng trời thiên ngoại. Trên đỉnh đầu cóc, Phương Nguyên khoác thanh bào, tung bay trong ma tức hỗn loạn, pháp tắc vô tận đan xen, giống như cành liễu rơi xuống, tỏa ra tiên huy cuồn cuộn.

- Thật bi thống sao?

Ánh mắt Phương Nguyên nhìn hai vị Thiên Chủ, thanh âm bình thản đến cực điểm.

Hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu vừa thấy Phương Nguyên, ánh mắt liền trở nên khốc liệt đến cực đỉnh, hận ý vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment