Chương 1918: Lòng người đều ích kỷ, nhưng… (1)
Bọn họ đã trọng thương, thực lực giảm mạnh, lúc này, vẫn muốn ra ta diệt sát Phương Nguyên. Nhưng có lẽ bọn họ cũng biết, lúc này giết Phương Nguyên cũng không có tác dụng gì, trong lòng nguôi ngoai đi nhiều.
- Dù sao phải để ngươi nếm thử tư vị này, ngươi mới có thể hiểu tuyệt vọng của sinh linh Thiên Nguyên ta…
Phương Nguyên bình tĩnh nói với bọn họ, mặt không chút thay đổi, có vẻ lý trí:
- Nhưng đối với sinh linh vùng trời thiên ngoại vẫn còn đường không diệt sạch, đó là lựa chọn một bộ phận người, tiến vào thế giới nhỏ của ta. Khi đại kiếp nạn rơi xuống Thiên Nguyên, cùng nhau đối kháng với đại kiếp nạn với sinh linh Thiên Nguyên. Thiên Nguyên bị diệt, bọn họ cũng bị diệt, Thiên Nguyên có thể sống sót, bọn họ sẽ có một đường sinh cơ!
Hai Thiên Chủ nghe lời này, đồng tử co rụt mãnh liệt.
- Đây kỳ thật là yêu cầu ta lúc đầu nhắc tới. Khi đó, ta thậm chí mong các ngươi cho cơ hội một bộ phận người của Thiên Nguyên phi thăng lên vùng trời thiên ngoại. Nhưng các ngươi đã từ chối ta, hiện giờ chỉ là đổi chỗ, ta vẫn nguyện ý cho các ngươi một cơ hội!
Tươi cười của Phương Nguyên bỗng nhiên trở nên sâu xa:
- Đương nhiên, các ngươi phải trả giá lớn!
Đưa một bộ phận sinh linh vùng trời thiên ngoại vào Thiên Nguyên? Lời nói của Phương Nguyên khiến lửa giận bùng nổ, hai vị Thiên Chủ vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, nhưng cũng trở nên áp lực!
Phương Nguyên lại biểu hiện dị thường bình tĩnh. Lúc này, bên người hắn đã có từng tầng pháp tắc đan xen, hình thành cái chắn thật lớn. Vừa rồi phân thân của hắn nói chuyện với Đế Hư, chân thân vẫn trốn trong pháp tắc được xây dựng nơi này. Quá trình tự nhiên cực kỳ hung hiểm, nhưng dù sao Phương Nguyên đã bế quan trong Tam Thập Tam Thiên tàn phá mấy năm, nghịch chuyển ba mươi ba thiên số, tu vi thâm hậu. Cánh cửa hư không được hắn cẩn thận dựng lên.
Đế Hư lúc trước nghĩ rằng hắn vì tránh né đuổi giết sẽ tránh ở góc hẻo lánh, thậm chí đã bỏ chạy xa, cho nên dù phân thần hóa niệm tìm hắn, phần lớn chỉ thăm dò xung quanh. Đế Hư thật không ngờ hắn kỳ thật vẫn còn ở giữa hai vùng trời thiên ngoại, nơi hung hiểm nhất, cho nên vừa rồi tìm khắp tinh không vạn lý cũng không tìm được hắn.
- Thiên Nguyên hiện giờ gặp phải đại kiếp nạn mạnh nhất từ trước đến nay, nhưng Thiên Nguyên đã xuất hiện Đại Thừa, không phải không có hy vọng vượt qua. Còn có tinh anh vùng trời thiên ngoại tiến vào Thiên Nguyên, ba vùng liên thủ, hy vọng vượt qua đại kiếp nạn còn lớn hơn. Mấu chốt nhất là vì Thiên Nguyên gặp đại kiếp, đang lúc cần dùng người, cho nên sinh linh vùng trời thiên ngoại các ngươi mới có cơ hội còn sống…
Phương Nguyên đã tính toán hết mọi chuyện, lúc này, lạnh lùng nhìn Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, nói ra những lời đã suy nghĩ từ trước:
- Sống phải cùng sống, chết phải cùng chết, đây là cơ hội của Thiên Nguyên, cũng là cơ hội của vùng trời thiên ngoại. Đương nhiên, phần lớn sinh linh vùng trời thiên ngoại các ngươi cũng vẫn phải chết, chỉ có một bộ phận tinh anh sống sót, nhưng…
Nói đến cuối cùng, sắc mặt Phương Nguyên đã trở nên vô cùng lạnh lùng:
- Dù sao vẫn tốt hơn chết sạch?
Tàn khốc và lãnh huyết trong lời nói rất khó hình dung bằng ngôn ngữ. Giống như thanh âm của Phương Nguyên cũng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Vùng trời thiên ngoại dữ dội thế nào, to lớn ra sao, sinh linh nhiều bao nhiêu? Một câu vô cùng đơn giản, sẽ quyết định bao nhiêu sinh linh chết thảm? Đó có lẽ là cấp bậc hàng tỉ!
Nhưng Phương Nguyên còn nói ra đạo lý đơn giản nhất! Quả thật, cho dù chỉ có một bộ phận còn sống, cũng tốt hơn chết toàn bộ…
Bàn tay hai Thiên Chủ run rẩy, bọn họ đã cảm giác được vùng trời thiên ngoại sụp đổ, trong thế giới của mình truyền đến nỗi bi ai của vô số sinh linh. Điều này khiến trong lòng bọn họ thống khổ giống như bị khoét một lỗ. Những sinh linh này đều là con dân của bọn họ, mỗi một người đều là huyết duệ và đệ tử truyền nhân của bọn họ, đều là người kế thừa truyền thừa của bọn họ… Nhưng hôm nay, truyền thừa lại sắp diệt sạch! Bọn họ chịu kết cục phải chết, bọn họ rất rõ ràng!
Đế Hư sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hơn nữa khi vùng trời thiên địa sụp đổ, cũng không thể tiếp tục sống sót trong Tam Thập Tham Thiên tan biến. Cho nên cho dù hai người ích kỷ thế nào, không thể không thừa nhận mình đã đi đến cuối con đường! Như vậy, khi chính mình đi đến cuối cùng, truyền thừa của mình có phải trở thành quan trọng nhất?
- Đến lúc này rồi còn mê hoặc quần chúng?
Ánh mắt hai vị Thiên Chủ run rẩy, lúc phân tích chư bàn, Đế Hư hung ác điên cuồng áp chế đến.
Phân thân hắn hóa ra hàng ngàn, chỗ có ma tức hắc ám, thì sẽ có tai mắt của hắn. Cho nên lời nói của Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ, hắn đều đã nghe thấy. Trên mặt còn có vẻ lạnh lùng và khinh miệt vô tận. Ma tức hắc ám truyền ra:
- Cho dù sinh linh vùng trời thiên ngoại đi Thiên Nguyên, cũng phí công vô ích. Việc đã đến nước này, ta độc chiếm đại thế, các ngươi có thiếu sinh linh, nhất định hủy diệt, triều đại mới sẽ thay thế, vì sao còn cắn răng chịu khổ, không chịu chấp nhận sự thật?
Khi hắn nói, ma tức vô tận dâng trào, giống như thủy triều đen vô biên vô hạn, hoặc như cự thú sánh vai Hoàn Vũ, cắn nuốt về phía Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ, bên trong có Thiên Ma và ma vật vô tận!