Chương 1919: Lòng người đều ích kỷ, nhưng… (2)
Hắn vốn không vội chém giết hai vị Thiên Chủ, bởi vì hắn đang kéo dài thời gian. Hai Thiên Chủ này còn có vài phần thực lực, trong tay nắm giữ hai đại tiên bảo, còn có thể tạo uy hiếp với hắn. Cho nên hắn đang đợi, bởi vì hắn biết, khi vùng trời thiên ngoại bị giết, lực lượng của hai Thiên Chủ giảm sút trên diện rộng. Sau đó, hắn lại ra tay hàng phục hai người này, chuyện đó dễ dàng, nhưng theo phát triển của thế cục, hắn không đợi được nữa.
Cho tới giờ, hắn còn hơi khinh thường lời nói của Phương Nguyên. Cho dù sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên thì có làm sao?
Có lẽ sinh linh ba vùng hợp lực, có thể ngăn cản đại kiếp nạn mức độ này, nhưng khi mình nắm giữ ba đại tiên bảo và sáu đại trận luân hồi, hoàn toàn đánh vỡ vách tường Thiên Nhân, Tam Thập Tam Thiên giá lâm vào ma tức vô tận, Thiên Nguyên sẽ bị tiêu diệt!
Phương Nguyên và hai Thiên Chủ hiện giờ lấy cái gì ngăn cản mình? Cảnh giới và thực lực của bọn họ cho dù có chuẩn bị, đều kém mình quá xa.
Hiện giờ, Phương Nguyên nhiều nhất chỉ sánh vai Bất Hủ, kém mình thật xa, song phương thậm chí không có tất yếu phải giao thủ. Còn hai Thiên Chủ, thực lực giảm mạnh. Cho dù hiện tại, ba người bọn họ hợp lực, căn bản cũng không phải là đối thủ của mình…
Đây rõ ràng là tử cục!
Nhưng thái độ của Phương Nguyên khiến hắn bất an. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thể không đuổi đến đây, quyết định trước nghiền áp đám người Phương Nguyên.
Ầm ầm!
Ma tức mênh mông cuồn cuộn cắn nuốt đến, giống như bao phủ mọi thứ. So với ma tức, vô luận là hai vị Thiên Chủ hay là Thiên Nguyên, đều quá mức nhỏ bé.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong ma tức vô tận, có hai luồng tiên quang sáng lên. Một luồng tiên quang đến từ thần thụ che trời, đỉnh thiên lập địa, tản ra tiên quang vô tận, khởi động một vùng không gian. Luồng tiên quang khác là từ trên tòa thần sơn, đứng vững giữa hư không, trấn áp tất cả pháp tắc, không thể nhúc nhích, cố định cả vùng không gian tại nơi đó.
Ma tức hắc ám vọt đến, giống như dòng nước gặp đá ngầm, tách ra hai dòng.
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang ra tay. Bọn họ dựa vào lực lượng của mình, thôi động lực tiên bảo cực mạnh, để lại một kích này. Sắc mặt Đế Hư nhất thời thay đổi, vô cùng lãnh khốc.
Lúc này, biểu tình Phương Nguyên bình tĩnh hơn, còn nghiêm túc nhìn hai vị Thiên Chủ.
- Ngươi nói đều vô ích…
Mái tóc trắng của Thiên Chủ Ly Hận tung bay trong gió, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, nỗ lực bình ổn thanh âm của mình:
- Sinh linh Hồng Mông kia quá mức cường đại, lại được Vô Uyên Khổ Hải. Hiện giờ hai người chúng ta giúp ngươi, cũng ngăn cản không được hắn. Cho dù ngươi dùng sáu đại trận luân hồi gửi sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên, cũng chỉ sống được mấy ngày thôi, đại cục… chỉ là vô ích!
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu đầy ưu sầu, rõ ràng đồng ý lời nói của Thiên Chủ Ly Hận.
- Ai nói muốn các ngươi giúp ta?
Phương Nguyên nhìn thần sắc hai người bọn họ, bình tĩnh nói:
- Hai người các ngươi đã gần như trở thành phế nhân, cũng không còn lực tái chiến!
Sắc mắt Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nháy mắt trở nên dị thường khó coi. Với thân phận và cảnh giới của bọn họ, ai sẽ nghĩ tới hai chữ “phế nhân”.
- Ta muốn các ngươi hiến tế cho ta!
Thanh âm Phương Nguyên bình tĩnh, trên mặt không có chút biểu tình nào, phi thường nghiêm túc tiếp tục nói:
- Ba người chúng ta liên thủ, có lẽ không có phần thắng. Nhưng nếu các ngươi chủ động hiến tế vùng trời thiên ngoại cho ta, đưa hai đại tiên bảo hai ngươi nắm giữ cho ta, lực lượng ta tăng mạnh, ít nhất có chiến lực đấu một trận với Đế Hư, đây mới là biện pháp duy nhất ngăn cản hắn…
- Chuyện này…
Hai Thiên Chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi.
Hiến tế?
Bọn họ thân là Thiên Chủ một vùng, tự nhiên hiểu rõ phân lượng hai chữ này. Bọn họ càng hiểu giá lớn phải trả sau hiến tế!
Hai vùng thế giới là tâm huyết cả đời của họ, bọn họ đã tiêu phí bao nhiêu tài nguyên, sức lực, đã trở thành huyết mạch tương liên, thở cùng một nhịp với bọn họ. Nếu hiến tế hai thế giới này chính là hiến tế bản thân cho người khác…
Cái giá phải trả lớn như vậy…
- Hai vùng thiên địa này khó bảo trụ nhất, các ngươi cũng không thể bảo trụ!
Phương Nguyên bình tĩnh giải thích:
- Các ngươi hẳn cũng hiểu được, đây là phương pháp duy nhất!
Ai cũng không biết trong lòng hai vị Thiên Chủ này đang hỗn loạn ra sao! Nhưng đối mặt với đề nghị điên cuồng như vậy, bọn họ lại không phản bác như bản năng.
- Hoang đường, nằm mơ đi!
Đế Hư ở xa xa, sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn.
Vùng hư không to như vậy, ma tức hắc ám vô tận, huyễn hóa ra vô số gương mặt.
Tiếng gầm giận dữ vang lên, bỗng nhiên, bên trong ma tức vô tận, có hai bàn tay to nhanh chóng dò xét ra, hung tợn cào cấu về phía vùng không gian Thiên Chủ khởi động. Một bàn tay chộp đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay chộp đến tòa Hướng Sinh Thần Sơn. Trong phẫn nộ, ý chí của hắn hóa thành tiếng sấm rền, vang vọng trong hư không:
- Hai người bọn họ tình nguyện cùng đi chết, cũng không muốn hy sinh bản thân bảo hộ thế giới của mình. Đến lúc này, ngươi lại trông cậy bọn họ hy sinh bản thân bảo trụ Thiên Nguyên?
Tiếng nói này quả nhiên mang theo hàm ý không thể lý giải. Bởi vì hắn quả thật nghĩ như vậy! Hắn cho rằng đề nghị của Phương Nguyên thật hoang đường…
Đây là vấn đề nhân tâm!