Chương 1920: Nhân tâm là cái gì (1)
Nhưng nghênh đón tiếng nói của Đế Hư từ bốn phương tám hướng, Phương Nguyên lại phi thường trấn định, thậm chí có lòng tin vững chắc, hắn nhẹ nhàng thi lễ với hai vị Thiên Chủ, nói:
- Giống các ngươi nghĩ, ta muốn các ngươi hy sinh bản thân, thành toàn ta. Đây là chuyện khó làm, thật có lỗi không có thời gian để các ngươi suy nghĩ kỹ càng. Nhân tâm đều ích kỷ, nhưng cũng có lúc cần buông tha ích kỷ cá nhân để làm việc lớn. Hai vị Thiên Chủ, mong các ngươi mau quyết đoán!
- Cắt đứt cái gì, vớ vẩn…
Trong tiếng thét chói tai chấn động hư không của Đế Hư, ma tức hắc ám cuồn cuộn phóng đến, hình thành bàn tay thật lớn, ùn ùn kéo đến chỗ Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ. Một bàn tay nhắm đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay nhắm đến Hướng Sinh Thần Sơn, không tiếc hết thảy, đoạt hai đại tiên bảo trong tay. Đồng thời Thiên Ma sinh ra linh tính khi được Đế Hư dụng pháp hay là sinh linh Hồng Mông ngụy trang thành đại tu Côn Lôn Sơn đều vọt đến chỗ đám người Phương Nguyên. Trong lúc nhất thời, ma tức cuồn cuộn, thần quang tung hoành, giống như một cái lưới lớn, lập tức cắn nuốt bọn họ…
Hắn thật không ngờ, ma quang vô tận đang gào thét đến, hai vị Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu đều biến sắc. Bỗng nhiên, cùng lúc, hai người lần nữa thôi động pháp lực không còn tồn bao nhiêu, gượng ép mở ra không gian xung quanh, khởi động thần quang, ngược lại đẩy ma tức mãnh liệt ra ngoài.
- Các ngươi…
Đế Hư gầm lên, trong ma tức vô tận, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó hiểu. Nhưng so với khó hiểu của hắn, hai vị Thiên Chủ bình thản hơn nhiều. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt xuất hiện tuyệt vọng và quyết tuyệt vô tận.
- Ngươi xác định có thể đưa một bộ phận sinh linh bộ tộc ta đến Thiên Nguyên sao?
Thiên Chủ Ly Hận mở miệng trước, lời này rất đơn giản nhưng nói phi thường gian nan.
Phương Nguyên bình tĩnh mở miệng:
- Đường ta đi bất đồng với các ngươi. Ta diễn hóa thiên số, tự thành thiên địa, có tiểu thế giới trong tay, đương nhiên có thể bảo vệ bọn họ, an ổn đến tổ địa Thiên Nguyên cầu sinh khi sáu đại trận luân hồi vận chuyển!
Thiên Chủ Ly Hận trầm mặc, bàn tay run rẩy, lông mi nhíu lại.
Thiên Chủ Vô Ưu bỗng nhiên nói:
- Có thể đi được bao nhiêu?
Phương Nguyên nói:
- Một vùng thiên địa được một vạn!
- Một vạn một vùng thiên địa sao?
Hai Thiên Chủ đồng thời hít thật sâu.
Không phải kinh ngạc mà là đau lòng.
Ba vùng trời thiên ngoại, phát triển nhiều năm, sinh linh nhiều dữ dội, con số hàng tỉ cũng không đủ. Hiện giờ, Phương Nguyên chỉ có thể đưa mỗi vùng thiên địa một vạn người đi Thiên Nguyên. Vậy chẳng phải là sinh linh khác đều chỉ có đường chết?
- Chỉ có một vạn sinh linh, hơn nữa bọn họ tới Thiên Nguyên cũng nhất định sẽ chịu khổ!
Phương Nguyên không chút sợ hãi nói:
- Dù sao vùng trời thiên ngoại các ngươi đã dẫn vô số đại kiếp nạn đến Thiên Nguyên, bí mật này cũng không giữ được. Sinh linh Thiên Nguyên biết bí mật này có lẽ cũng không để sinh linh vùng trời thiên ngoại sống tốt. Nhưng thế cục hiện giờ, các ngươi hẳn đã tính toán rõ ràng. Cho dù cơ hội này không tốt thì cũng là một cơ hội. Còn tồn tại hai vạn sinh linh, vùng trời thiên ngoại xem như chưa bị diệt sạch chân chính!
Hai vị Thiên Chủ đều trầm mặc, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía vùng trời thiên ngoại sụp đổ.
Hai vùng thiên địa kia, trong có Thiên Ma tác loạn, ngoài có ma tức nghiền áp, hơn nữa đã mất đi trấn áp của tiên bảo, đã không còn thành hình. Hiện giờ xuất hiện mấy vết rách, giống như bị áp lực phá hủy. Bên trong có vô số sinh linh ngã xuống, phần lớn sinh linh đã chết khi vùng thiên địa này sụp đổ. Bởi vì bọn họ không thể chống đỡ nổi áp chế của ma tức hắc ám, chỉ có sinh linh tu vi cao thâm còn đang ngoan cố chống đỡ.
Nhưng theo thế cục trước mắt, bọn họ sớm muộn cũng phải chết thôi!
- Thôi đi thôi đi…
Hai vị Thiên Chủ bỗng nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên trên mặt bọn họ xuất hiện tuyệt vọng như vậy, thần sắc lại bất đắc dĩ hiện lên hy vọng. Cùng lúc đó, cảm giác áp lực Đế Hư tạo ra đủ to lớn, pháp lực của bọn họ mất đi càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ đồng thời thở dài, Thiên Chủ Ly Hận nhìn Phương Nguyên, thần sắc nghiêm túc nói;
- Ngươi nói đúng, giá lớn đương nhiên phải trả. Vùng trời thiên ngoại của ta quả thật luôn lợi dụng Thiên Nguyên dẫn dắt ma tức. Đây có lẽ là quả báo của chúng ta. Nhưng đến lúc này rồi, thế nào đi nữa cũng phải làm ra một vài chuyện không quá ích kỷ để vãn hồi…
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng:
- Nếu ngươi thất hứa, nhất định bị trời phạt!
Phương Nguyên giống như không bất ngờ với quyết định của bọn họ, ôm hai tay, thi lễ với hai người bọn họ.
- Ha ha, ha ha, ai có thể nghĩ tới, chúng ta sẽ có một ngày vì Thiên Nguyên chủ động hy sinh bản thân?
Hai vị Thiên Chủ thương quyết xong, đều phá lên cười. Cùng lúc đó, bọn họ sờ pháp ấn, dẫn động tiên tức, trên trán hiện lên phù ấn huyền diệu. Phù ấn kia tương tự tiên triện.
Thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng càng nhìn kỹ, càng phát hiện càn khôn bên trong. Khiến người ta cảm thấy hai phù ấn này không ngừng phóng lớn, cuối cùng hóa thành một thế giới!
Khi hai vùng trời thiên ngoại sụp đổ, hai phù ấn sáng chói mắt càng lúc càng ảm đạm. Pháp ấn của hai người bốc lên, ngón trỏ đặt lên ngực, hai phù ấn đột nhiên bay ra từ trong tim, sau đó không ngừng biến hóa, từng luồng tiên quang tách ra, giống như hạt châu tung bay trong gió.