Chương 1952: Cá sẽ chết, lưới không rách (2)
Lần thứ ba phản bội hắn bị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì bắt, ném vào trong kiếm trì, từ đó sau khi dung nhan bị hủy, tính tình thay đổi rất lớn nhưng vẫn còn sống, rồi sau đó ẩn nấp trăm năm, lần nữa trở lại Tẩy Kiếm Trì, kiếm đạo của hắn đã tiến rất nhanh, một người một kiếm, tàn sát hết thẩy những đồng môn không tôn trọng kiếm đạo của hắn, dùng một loại thủ đoạn máu lạnh, vững vàng nắm Tẩy Kiếm Trì trong tay.
Đến lúc này, đã có rất nhiều người gọi đó là Tà kiếm tu.
Nhưng vị Tà kiếm tu này từng đại chiến với Ma Ngẫu và Thần tộc, một người một kiếm thủ trước cửa, tàn sát hết mười vạn ma quân, dựa vào phần công đức này, đủ khiến thế nhân xóa bỏ chữ “Tà” trong “Tà kiếm tu”.
- Bá...
Sau khi Bạch Hồ Kiếm Thủ hiện thân, vẫn không nói lời nào, chỉ lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Nhìn tình thế trong sân, sau đó hắn lại trực tiếp bước ra, kiếm đen bay đến giữa không trung.
Một luồng ánh sáng lóe lên, hiện ra vô số kiếm ảnh màu đen, giống như thác nước.
Trong lúc đó giữa không trung, mây đen tăng vọt, từng thanh kiếm ảnh xếp sát vào nhau, từ giữa không trung trảm xuống, khiến người ta kinh ngạc chính là những kiếm ảnh kia, nhìn qua khá chân thực, hơn nữa mỗi một thanh kiếm có kiếm đạo khác nhau, như kiếm pháp biến hóa cuối cùng, tuy chỉ một kiếm chém ra, nhưng có thể cho người ta cảm giác đó là một loại kiếm ý bao la vạn tượng, huyền diệu vô cùng.
- Xì, xì, xì.
Một kiếm chém tới, đủ chống đỡ thiên quân vạn mã.
Ma vật vô tận mãnh liệt mà đến, dưới một kiếm này không biết bị nát bấy bao nhiêu.
Ngay cả khi đại quân ép qua, cũng chưa chắc sạch sẽ giống như vậy.
- Tàn sát chủng tộc của ta, không sợ bị trời phạt sao?
Trước cánh cổng màu đen, hai đạo ma tức um tùm bóng người bỗng nhiên đan dệt mà đến, một người trong đó là người mặc hắc giáp bạch cốt tướng, tay bạch cốt cầm trường thương, người còn lại thân người đuôi bò cạp, trên người khoác một tấm áo choàng tỏa ra khí tức hôi thối, nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy trên áo choàng, từng tấm da người khâu lại mà thành, mấu chốt nhất chính là những tấm da người này lại còn sống, trên mặt tỏ ra cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn không há mồm hò hét.
Đột nhiên hai đại Ma Hầu, lúc này liên thủ tấn công về phía Bạch Hồ Kiếm Thủ.
- Nếu bị Thiên Khiển tiêu diệt, kiếm kia không phải là kiếm chân chính.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không thích nhiều lời, nhưng nghe hai đại Ma Hầu này nói lại bất ngờ thốt lên một câu.
Rồi sau đó hắn giơ tay chộp về phía không trung, nắm thanh kiếm đen trong tay, nhẹ nhàng xoay ngang trước người, bên trong đất trời, như có một cánh cửa lớn đóng lại, ngăn thế giới thành hai nửa, ngăn tất cả thần thông của hai đại Ma Hầu ở bên ngoài.
- Hôm nay, nhất định tiêu diệt Ma địa.
Trong hư không, tiếng hét vang lên.
Rất xa, nhìn thấy một đoàn tiên vân từ phía nam bay đến, trong mây hiện ra những nữ tướng, trên người bọn họ đều mặc giáp vàng, oai phong lẫm liệt, đứng ở phía trước nhất là người mặc áo bào đen, ung dung hoa lệ, giữa hai lông mày, rất có anh khí già dặn, trong tay cầm phất trần, những sợi ti vô tận lay động không trung, tiên vân còn chưa tới mà những sợi ti kia như thác nước màu bạc đã xông về phía trước, tiếp Ma Hầu sau lưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đợi cơ hội đánh lén, động tác mềm mại mà thong dong.
- Vong Tình Đảo.
- Vong Tình Đảo cũng tới...
- Vị kia chính Lão tổ tông Vong Tình Đảo Ngô Phi sao?
Các đệ tử có mặt càng thêm hưng phấn, chăm chú nhìn người của những Thánh địa hiện thân, đối với bất kỳ người nào đều rất tự tin.
Đặc biệt hiện tại yêu vật ma đại đã ra hết, đại thế nghiền ép.
- Ào ào ào...
Tiêng kêu vui mừng của bọn họ còn chưa dứt, nơi xa phía đông, lại có mây đen bị phá tan, lộ ra một đại quân chiến giáp rõ ràng.
Trước mỗi đại quân đều có mấy vị lão tu khí cơ hoành cuồng, bên người có chiến kỳ rất lớn, có chữ "Vương", có chữ "Lục", có chữ "Tần", bất kỳ khí phách bên nào đều không thua gì đại đạo thống hiện tại, mà đại quân có nhiều thế lực liên hợp, như vậy lai lịch của những thế lực này cũng không khó suy đoán, chính các thế gia Trung Châu suất binh chạy tới.
Quan hệ giữa Thanh Dương Tông và các thế gia Trung Châu trước giờ có chút lúng túng, không tốt cũng không xấu, hiện tại chúng đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, trong lòng vô cùng háo hức, nhưng nhìn rõ không khỏi thất vọng.
Các thế gia Trung Châu từ trước đến giờ lấy Đông Hoàng Sơn dẫn đầu.
Bọn họ nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, nhưng không nhìn thấy Đạo chủ Đông Hoàng Sơn hiện thân.
Đáng tiếc, trận chiến cuối cùng này lại không nhìn thấy vị Đại Thánh Nhân đứng đầu Thập Tông Tiên đạo ra tay.
- Lần này, Tiên đạo các ngươi muốn cá chết lưới rách sao?
Hiển nhiên các thế lực Tiên đạo một phương chạy tới càng ngày càng nhiều, đại quân Ma địa cũng có vô số người điên cuồng hét lên, một người trong đó có đến ba đầu, mỗi đầu có một mặt, hoặc mừng hoặc giận hoặc bi. Hiện tại ba đầu đồng thời điên cuồng hét lên, ngồi bên trên một chiếc bạch cốt chiến xa, ma tức lay động không ngừng, chạy thẳng về phía trước, trên người có sáu cánh tay, mỗi tay nắm một Ma bảo màu đen, đồng thời chém về phía sau lưng Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đang đấu với Độc Giác Ma Hầu, muốn nhân cơ hội trừ khử cường địch.