Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1978 - Chương 1979: Nhanh Chóng

Chương 1979: Nhanh chóng
Còn hai người Đông Hoàng Đạo chủ và Chí Tôn Tà Hoàng lúc này đều bay lên trên không, một người cầm Huyền Thiên Trản trong tay, tập trung ở một chùm ma tức quan trọng trong đại trận, một người thì cầm yêu đao trong tay, gắt gao tập trung ở cái cổ của Lang Gia Các chủ...

Nhưng tiếp đó, đại trận một phương này đã vận chuyển tới cực hạn.

Loại cực hạn đó vượt qua cực hạn chịu đựng của Ma địa này.

Ầm ầm ầm!

Bắt đầu từ vị trí chủ yếu nhất của đại trận, đại trận từng tấc một tan vỡ.

Sự cuồng loạn không có cách nào hình dung bắt nguồn từ nơi chủ yếu nhất của đại trận, gào thét xoắn về bên ngoài.

Canh giữ ở vị trí quan trọng này của đại trận, cho dù nhìn thấy sự hung hiểm như vậy cũng một tấc không rời, kỳ nhân dị sĩ khắp nơi lúc này đều bị ma tức cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ.

Thậm chí là câu nói sau cùng hay một tia thần niệm bọn họ cũng không để lại được, cứ như vậy trầm mặc mà nhanh chóng chịu đựng sự tử vong.

Cũng không ai biết những người này khi đang bố trí đại trận có nghĩ tới đây chính là nơi quy tụ của mình hay không.

Nhưng không có cách nào phủ nhận chính là, bọn họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận kết quả này.

- Ta lại trợ giúp cho ngươi chút sức đi!

Lang Gia Các chủ nhìn trận tâm đã sụp đổ, trên mặt lại nở nụ cười bình tĩnh mà thỏa mãn. Hắn bỗng nhấc bước đi về phía trước, sau lưng, đạo thư tối đen phần phật bay giữa không trung, cực kỳ huyền diệu, còn chính hắn thì tay áo phiêu phiêu không giống như dấn thân vào sự hủy diện mà như đang phi thăng thành tiên, thân hình nhẹ nhàng nhào thẳng về phía trận tâm.

Sự biến hóa này cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng cũng đều không nghĩ tới.

Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, chỉ nhìn thấy Lang Gia Các chủ nhào vào trận tâm, lúc đó hắn chậm rãi xoay người, nụ cười đầy mặt, khẩu hình chuyển động như là đang nhạo báng, nhẹ nhàng nói:

- Lần này tiên sinh sẽ không cam lòng đánh gậy ta, đúng chứ?

Khi Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng còn chưa rõ ý của hắn thì hắn đã rơi vào trong trận tâm.

Cũng trong một chốc đó, hắc ám ma tức đã biến hóa tới cực hạn kia đột nhiên kịch liệt co lại, như âm thanh đạt tới cực hạn lại trở nên yên tĩnh, vừa giống như một trái tim đã xao động tới cực hạn lại bỗng bình tĩnh trở lại...

Một tia hào quang bỗng nhiên xuất hiện trong bóng đêm vô tận.

Bên trong sự đen kịt sinh ra một vệt trắng.

Một tia ánh sáng đó còn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng cũng như một ánh nến duy nhất sáng lên trong đêm tối vô tận.

Một chút ánh sáng đủ để rọi sáng ba ngàn thế giới, đại đạo hoàn vũ.

...

...

Khi tia sáng đó xuất hiện, Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bỗng nhiên đều yên tĩnh lại.

Toàn bộ Thiên Nguyên, cũng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Xa xôi ba mươi ba tầng trời, ở một nơi nào đó khi tia sáng này xuất hiện, tồn tại nào đó bỗng mở hai mắt ra.

Giọng nói của hắn bình tĩnh, chỉ mang theo một chút vui mừng:

- Thời cơ tới rồi sao?

- Xong rồi... thật sự thành rồi sao?

Trên không trung của Ma địa, trải qua một trận ma tức nổ tung cực kỳ khủng bố như thế, xung quanh hầu như đã không còn người sống nữa.

Đại trận đã bị phá hủy hơn một nửa, mặt đất dường như bị quét cả ba tầng, trong đất trời, hư không bất ổn như là mặt băng sắp bị phá nát, dễ dàng bị sụp đổ, xung quanh ma tức vẫn đang gồ lên khuấy đảo cuồng phong vô tận. Trong cuồng phong có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, đó là những người trận sư trước kia vì giúp đại trận vững chắc mà cam nguyện bỏ qua tính mạng của mình...

Trên hư không chỉ có hai bóng người còn có thể nhúc nhích.

Bên trái chính là Đông Hoàng Đạo chủ, bên phải chính là Chí Tôn Tà Hoàng, nhưng ở vùng loạn lưu này, tu vị cao minh như bọn họ cũng bị thương nặng, máu nhuộm nửa người, đạo tức vận chuyển không yên, chỉ là bây giờ bọn họ không lo nổi gì nữa...

Bốn con mắt nhìn chằm chằm một tia bạch mang trong ma tức bên dưới!

Đấy chính là thứ mà Lang Gia các tập hợp Huyền Thiên Trản, Đại Thiên La Kỳ, Tà Hoàng yêu đao cùng Chuyển Sinh Đạo Thư, chuyên tâm thôi diễn ba mươi năm đoạt được sao?

Lại thật sự xong rồi!

Tuy rằng sự đánh đổi có phần quá lớn!

Nhưng so với ma tức trong đất trời, phá diệt trong ba mươi ba tầng trời, sự đánh đổi này dường như...

Nghĩ đến sắc mặt bình tĩnh của Lang Gia Các chủ lúc sắp chết, Đông Hoàng Đạo chủ biết mình có cùng suy nghĩ với hắn.

Sự đánh đổi này là đáng giá!

Thế gian này cũng chỉ có người như Lang Gia Các chủ đã từng sinh ra trong ánh sáng, lại do cừu hận mà rơi vào bóng tối ba ngàn năm, cuối cùng lại là do nghĩ lại tiên sinh giáo huấn mà thu tay ở một bước cuối cùng rồi hoàn toàn tỉnh ngộ, mới có thể hiểu rõ nhất sự biến hóa của nhân tâm.

Ở một mức độ nào đó, có lẽ cũng chỉ có hắn mới thật sự có tư cách làm tới bước này.

Nói vậy, chính hắn cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, vì lẽ đó hắn mới coi mình là tế phẩm cuối cùng, phi thân nhập vào ma tức, lấy tâm của chính mình để điểm hóa ra một tia bạch mang này...

Một tia bạch mang này, hoặc có thể nói là tức – chính là hy vọng!

- Mau mau...

Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên sốt ruột, vội vã giục.

Dường như hắn muốn lao về phía tia bạch mang kia, bảo vệ ánh nến tựa như ánh sáng cuối cùng này.

Nhưng dù muốn động nhưng lại hơi chần chừ.
Bình Luận (0)
Comment