Chương 1980: Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (1)
Bởi vì cho dù với tu vi và kiến thức như hắn cũng không biết lúc này nên làm sao để bảo hộ tia bạch mang kia. Lang Gia Các chủ chết nhẹ nhàng, dáng vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng ngươi lại chưa nói cho chúng ta biết sau đó nên làm như thế nào...
- Chớ vội...
Nhưng cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên trái tim Chí Tôn Tà Hoàng khẽ nhúc nhích, thấp tiếng nhắc nhở.
Lúc này Đông Hoàng Đạo chủ cũng nhìn ra, chỉ thấy sau khi tia bạch mang kia xuất hiện lại không bị ma tức vô tận ở xung quanh bao phủ, vừa vặn ngược lại, xung quanh tia bạch mang này lại nổi lên gió xoáy nhỏ bé, từng tầng cuốn ma tức tới, xoay tròn xung quanh nó. Vòng xoáy đó dần dần mở rộng, rất nhiều tâm ý bao phủ toàn bộ ma địa, mà ở trung tâm của vòng xoáy, xung quanh tia bạch mang kia càng ngày càng có nhiều ma tức đang chầm chậm chuyển hóa, hóa thành một phần của tia bạch mang kia.
Xa xa nhìn lại giống như một sinh mệnh yếu ớt đang từ từ trưởng thành!
Lang Gia Các chủ chưa nói cho bọn họ biết sau đó phải làm như thế nào, hóa ra là bởi vì bọn họ không cần làm gì cả.
Một tia bạch mang này xuất hiện đại diện cho việc ma tức bắt đầu nghịch chuyển...
Không cần làm gì cả, bản thân nó sẽ từ từ sinh trưởng!
Nhìn bạch mang đang dần dần sinh trưởng, trên mặt của hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đều có chút vui mừng.
Hai người đấu cả đời, lúc này lại hơi hiểu ngầm.
Còn ở trên Thiên Nguyên đại lục rộng lớn vô biên cũng không thiếu người trong lòng sinh cảm ứng, từ xa quan sát nơi này.
Tia bạch mang kia xuất hiện liền làm cho toàn bộ Thiên Nguyên không giống trước kia nữa.
Có lão tu bế quan quanh năm bỗng nhiên kinh ngạc mở mắt ra, tinh thế thể ngộ sự biến hóa của thiên địa.
Có thiếu niên đang chuyên cần luyện kiếm pháp lau đi mồ hôi trán, chơi chần chừ nhìn kiếm trong tay mình..
Trên núi cao có giọt sương ngưng tụ từ cổ tùng.
Trong u cốc có cành lá từ cây cỏ nhỏ cất cao.
Có ma vật còn sót lại lặng yên trốn vào dưới nền đất.
Có lão nho khổ đọc bỗng nhiên hiểu ra đạo lý.
...
...
- Thành công, chuyện ở Ma địa thật sự thành công rồi...
- Từ hôm nay trở đi, đại kiếp nạn thật sự không đáng sợ nữa sao?
Càng ngày càng có nhiều người biết đã phát sinh chuyện gì, bọn họ vui mừng vô hạn, dồn dập đưa thư trao đổi.
Đây quả thực là một ngày quan trọng đáng giá để Thiên Nguyên phải ghi lại.
Bây giờ đã ba mươi năm trôi qua, cao nhân Dịch Lâu đã từng suy tính thời gian muộn nhất mà đại kiếp nạn giáng thế, đại kiếp nạn vẫn chưa có dấu hiệu giáng thế, đây đại biểu cho việc đại kiếp nạn sẽ không giáng thế nữa sao?
Mà mối họa đầu nguồn ở Thiên Nguyên, hắc ám ma tức trong ma địa cũng đã thành công hóa giải, ngay cả Thần tộc bây giờ cũng như rùa rụt cổ ở một góc, ngoan như con chuột nhỏ, còn gì đáng buồn nữa?
Ba ngàn năm một đại kiếp, sự nguyền rủa của Thiên Nguyên đã kết thúc...
Như là gông xiềng trên cổ rốt cục đã được giải, một thân hoàn toàn ung dung!
Toàn bộ Thiên Nguyên như hải dương tưng bừng vui sướng...
...
...
Nhưng ngay lúc này, trong lòng mấy người bỗng dưng nhiều thêm chút phiền muộn.
Tựa như một vị nữ tiên của Bá Hạ Châu!
Hai vị trưởng lão trong Thanh Dương tông.
Nữ đế trên Cửu Trùng Thiên.
Một đời kiếm thử trên cánh đồng tuyết.
Hai vị kỳ nhân đang trầm mặc uống rượu trên Đông Hải sóng gợn...
Sau khi sự vui sướng ban đầu qua đi, bọn họ cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Đại kiếp nạn sẽ không giáng thế, người kia đâu?
...
...
Trên bầu trời trong sáng không mây bỗng nhiên nhiều thêm vài vết tích màu đen, như là trên bầu trời xuất hiện sóng gợn, sóng gợn kia xoay chầm chậm, rồi dần dần hóa thành vòng xoáy màu đen, vô thanh vô thiển, nhưng cũng xuất hiện rõ ràng trên trời cao.
Người nhận ra được dị tượng này, tất cả đều thay đổi sắc mặt, giương mắt lên nhìn.
- Lẽ nào là đại kiếp nạn?
Có người thất thanh kêu to, sự kinh hãi đầy mặt.
- Không đúng, đây không phải dấu hiệu đại kiếp nạn giáng thế...
Có người tự lẩm bẩm, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn lên trời cao.
Vòng xoáy kia dần dần trở nên rõ ràng như hình thành một con đường, đột nhiên từ trong con đường đó có một tia thanh khí bay ra, bay lơ lửng chậm rãi triển khai từ trên chín tầng trời, hai hàng chữ viết màu vàng lơ lửng trong hư không...
- Kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, không để đại kiếp nạn giáng xuống Thiên Nguyên!
- Hiện nay kính mời chư đồng đạo, tới một trận chiến thiên ngoại thủ nhân gian!
Hai hàng chữ viết kia vô cùng đơn giản, thẳng thắn.
Vẻn vẹn chỉ mấy câu nói như thế chợt tạo lên sóng lớn mênh mông ở Thiên Nguyên.
Phần lớn tu sĩ trên thế gian sau khi nhìn thấy câu nói kia thì trong trái tim sinh ra sự nghi hoặc vô tận. Bọn họ không biết những chữ này là ai viết, càng không rõ ý tứ trong đó. Thiên Nguyên đã không còn đại kiếp nạn giáng thế, vậy còn phải ngự kiếp gì?
Mà “ngự kiếp ở thiên ngoại” trong lời này là có ý gì?
Càng làm cho rất nhiều tiểu bối không rõ chính là người kia là ai, đồng đạo của hắn là ai?
So với sự mê man của bọn họ, những tiền bối càng phản ứng kịch liệt hơn.
Hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đồng thời thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau, sau đó gắt gao tập trung lên trời.
Lông mày của bọn họ đầu tiên là nhăn lại, rồi sau đó giãn ra, thậm chí mang theo sự vui mừng.
Bọn họ nhận ra người viết ra mấy câu vừa rồi là ai.
Bởi vì chữ viết kia thực sự không đẹp đẽ gì.
...