Chương 1981: Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (2)
...
Trong Thanh Dương tông, bao gồm cả tông chủ Lục Thanh Quan cùng với tứ đại trưởng lão đồng thời khiếp sợ đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị khó tả, mà trong sự nghiêm nghị đó lại có thể nhìn thấy sự vui sướng rõ ràng, cùng với sự ung dung không cách nào tả siết...
Bá Hạ Châu, thành Vong Nguyên!
Phía sau ngọn núi bí ẩn nhất, bỗng nhiên cánh cửa động phủ mở ra.
Bên trong đất trời chợt có gió to thổi đến.
Thiên địa dường như tối đi mấy phần, tình cảnh bi thảm, có từng cụm tuyết lớn rơi từ trên trời xuống nhuộm mặt đất hoàn toàn trắng xóa, ở trong động phủ ka có một co gái tóc bạc trắng, trong lồng ngực ôm một thanh ngọc như ý chậm rãi cất bước đi ra ngoài.
- Trời ạ, đạo... đạo tôn xuất quan...
- Bái kiến đạo tôn...
Vô số đệ tử trên dưới thành Vong Nguyên sau khi nhìn thấy cụm tuyết lớn xuất hiện thì liền vui mừng quỳ xuống.
Bởi vì vị Tiên Tôn này xuất quan vốn là đại sự đủ để kinh động Thiên Nguyên.
Một trong thập tôn Tiên đạo, thành chủ Vong Nguyên, có người nói nàng từng bế quan gần ngàn năm ở cánh đông tuyết, sau đó mới hiện thân ở thời điểm mấu chốt nhất ở trận chiến của nhân gian cùng ma địa, lần đầu hiện thân liền một kiếm chém tam đại Ma ngẫu hung danh thịnh nhất đương thời, sau đó khi đại chiến với Thần tộc thì đóng băng ba vạn dặm, mạnh mẽ bức lui một nhánh đại quân Thần tộc đánh lén Bá Hạ Châu, thanh danh cực thịnh.
Từ ba ngàn năm lịch sử này cô gái thần bí nhất trong Thập Tôn Tiên đạo có số lần ra tay ít nhất, thậm chí biểu hiện của nàng cũng làm nóng lòng những người tham gia các cuộc đại chiến. Sau khi trở về từ cánh đồng tuyết liền đổi tên thành Thiên Lai của Bá Hạ Châu thành thành Vong Nguyên, bình thường phần lớn thời gian chỉ bế quan trong thành Vong Nguyên, chỉ ở thời điểm mấu chốt nhất mới xuất thủ, như là bất đắc dĩ bị ép phải làm.
Thậm chí đại sự như tiêu diệt ma địa nàng cũng không ra tay, cũng không có ai dám đến xin nàng ra tay...
Nhưng bây giờ bầu trời xuất hiện hai hàng chữ, nàng liền bỗng nhiên xuất quan.
- Hắc Nha, lão già này quả nhiên còn sống...
Phía bắc Lôi Châu của Thiên Nguyên, trong Tống gia Tiên đạo hùng cứ một phương.
Bên trên nhuyễn phô đang có một ông lão trên người mặc tiên y, người này thoạt nhìn tuổi thọ không nhỏ, mắt cũng đã rủ xuống, trên đầu cũng trọc lốc không còn vài cọng tóc, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy dương dương tự đắc, như đang còn trả thích cười, xung quanh có vô số kiều cơ mỹ thiếp chen chúc, ôm chân vò vai, trong tay còn ôm vò rượu, thỉnh thoảng dương dương tự đắc lốc một ngụm rượu lớn.
Hoàng Sa lão quái Tống Long Chúc bây giờ cũng là hạng người tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nguyên.
Ban đầu yếu ớt, xuất thân tán tu, lại dựa vào một thân bản lĩnh để sáng lập ra thế gia to lớn hiện tại.
Nói tới người này cũng không thiếu chuyện lý thú, có người nói lúc trước có người gọi danh hào Thập Tôn Tiên đạo, vị Tống lão tổ này nhảy nhót tưng bừng, thậm chí không tiếc hối lộ, chỉ muốn chiếm một chỗ trong Thập Tôn Tiên đạo, kết quả lại vẫn không thể toại nguyện.
Từ đó trở đi vị Tống lão tổ này bị đả kích, đã từng nói sẽ không quản chuyện thiên hạ nữa.
Dường như cũng chính bởi lời thề này, lúc Ma địa đại chiến, Tống gia cũng khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những chữ kia, Tống lão tổ chợt vui mừng nhảy cẫng, ngửa mặt cười to.
- Ha ha, không phải chờ mất công rồi!
Bên trên Đông Hải sóng gợn, ông lão không còn được mấy cái răng vỗ lên vai Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn.
Trong Nam Hải, một lão quy không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, lúc những chữ này xuất hiện thì chậm rãi mở mắt ra, nhẹ thổ tức. Trên Nam Hải liền cuồn cuộn sóng lớn, nó tự nói, tiếng nói từ xa vang lên, lay động dưới đáy biển.
- Rốt cục đã đến thời điểm vươn mình rồi sao?
Muốn lên trời đánh một trận hay không?
Trên bầu trời, sau khi xuất hiện những câu nói thì chư phương đạo thống cũng bắt đầu đối mặt với một vấn đề. Thế gian có vô số tu sĩ, thậm chí căn bản không biết nguyên nhân câu nói này xuất hiện là gì. Bọn họ chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, đại kiếp nạn không giáng thế là một chuyện tốt cỡ nào, nhưng đột nhiên lại có người muốn mời đồng đạo nhân gian lên trời cao đánh một trận, đến thiên ngoại chống đỡ đại kiếp nạn...
Đây là cái quỷ gì?
Làm sao có người đồng ý được?
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, những nhân vật cấp cao của Thiên Nguyên lại có phản ứng cực kỳ kịch liệt đối với chuyện này.
Sau khi những câu nói kia hiện ra, chỉ sau nửa canh giờ, người số một của Thiên Nguyên là Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên bố chiếu với thiên hạ:
- Nhân gian không có khó, thế ngoại có kiếp, Thiên Nguyên bao thăng trầm, gặp nạn vô số, ba ngàn năm trước là một lần tai họa tuyệt diệt, nhưng có được một người sót lại, có người cầm kiếm ở thiên ngoại thủ vận mệnh của Thiên Nguyên! Hiện nay Thiên Nguyên hưng thịnh đỉnh cao, phải lên trời cao đánh một trận, sóng vai với vị tiên đang thủ Thiên Nguyên, tuyệt diệt nguyên nhân đại kiếp! Ta chính là Đông Hoàng bố chiếu thiên hạ, đồng đạo khắp nơi tập kết ở Côn Luân sơn, lên trời đánh một trận!
Tiên chiếu vừa công bố cũng mở ra sự nghi hoặc của tất nhiều tu sĩ vãn bối.
Bởi vì trong ba ngàn năm này, Thiên Nguyên chinh chiến không ngừng, có quá nhiều cao nhân kinh tài tuyệt diễm từng chết đi trong một cuộc đại chiến, hậu bối không kịp tưởng niệm, vì vậy đối với cao nhân tiền bối cũng không có bao nhiêu ấn tượng.