Chương 1994: Thuyền Độ Thế (1)
Ngàn vạn năm qua, luồng đạo tức đầu tiên trên thế gian chính là hy vọng duy nhất cứu vớt sự tuyệt vọng vô tận này.
Nhưng một tia hy vọng này vẫn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, chưa trưởng thành tới trình độ đủ mạnh lại bị Phương Nguyên dẫn lại đây.
- Lạc sư muội, xách đèn giúp ta!
Phương Nguyên nâng tay kéo thêm nhiều đạo tức lại đây, thấp giọng nói.
Hắn biết trạng thái hiện giờ của mình không tiện khống chế luồng đạo tức này, không chút do dự đưa cơ hội đó cho Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh cũng không nói nhiều, vội vàng phi thân lên, phía sau xuất hiện Hồng Loan ảnh vô cùng lớn giống như quang ảnh thu nhỏ trong bóng tối vô tận. Hai tay nàng mở rộng, nhẹ nhàng nắm lấy luồng đạo tức kia, bay xuống từ không trung, ngồi xếp bằng chính giữa thuyền.
- Mệnh không ở Thiên Nguyên, cho dù thế nào cũng đều thua!
Lời nói của Phương Nguyên nặng nề vang lên, nhưng mấy lời này cũng là nói cho chúng tu Thiên Nguyên nghe:
- Chỉ là năm mươi thiên đạo chạy đi đầu tiên cho nên vĩnh viễn không có tuyệt vọng thật sự, giống như Ma tức bên trong luồng đạo tức này, đó chính là hy vọng của chúng ta. Chúng ta muốn tự vệ, cho dù là Thiên Nguyên và nhân gian không có hy vọng, duy nhất chỉ có cách này mới tìm được một đường sống. Mà nay ta mời các vị đạo hữu lên trời đấu một trận, chính là hy vọng các ngươi và ta cùng nhau đánh về phía Hoàng Thiên, trồng một luồng đạo tức này vào bên trong Đế Trì...
Khi nói tới đây hai tay của hắn đã vung lên, nhấc lên Lục Đạo Luân Hồi đại trận vô cùng lớn phía sau.
Đại trận vô cùng lớn chiếm cứ một phương, dưới pháp lực vô cùng ảo diệu tới cực điểm của hắn lại dần dần thu nhỏ, hóa thành một quả hắc cầu nho nhỏ trong bầu trời đêm vô tận, sau đó nhẹ nhàng bay vào trong tay áo hắn, không một tiếng động!
- Thì ra ý tứ của hắn chính là...
Nghe được lời nói của Phương Nguyên, vô số chúng tu Thiên Nguyên đều hiểu rõ.
Thì ra đây mới là mục đích của Phương Nguyên!
Luồng đạo tức này đã bị Bạch Du luyện hoá ra ở Thiên Nguyên, nếu vẫn luôn được Thiên Nguyên bồi dưỡng, đích thực sẽ có một ngày ma tức của cả Thiên Nguyên sẽ bị chuyển hoá, biến thành một tiên cảnh tràn ngập đạo tức mới. Có điều trước khi ba mươi ba tầng trời tan biến nhất định sẽ công kích Thiên Nguyên, tới khi đó, cho dù Thiên Nguyên hoá thành tiên cảnh cũng sẽ bị hỏng giống như ba mươi ba tầng trời lúc trước!
Nếu thật sự muốn thay đổi thế cục cũng chỉ có một cách!
Đó là mang hy vọng này đặt vào bên trong Đế Trì Thái Hoàng Thiên, bắt đầu nghịch chuyển theo Đế Trì.
Nơi đó là ngọn nguồn của tất cả, cũng là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng hy vọng.
Phương Nguyên kêu gọi chúng ta lên trời đấu một trận, không phải vì muốn bọn họ giúp đỡ mình bảo vệ Thiên Nhân Quan, bởi vì đúng như lời Đế Hư nói, không thể thủ được Thiên Nhân Quan, sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, cho nên Phương Nguyên mời bọn họ đến chỉ vì một trận công phạt cuối cùng này.
Tu sĩ Thiên Nguyên ở ba mươi ba tầng trời không thể đánh lâu dài.
Pháp lực của hắn cũng không được bù đắp lại, bởi vì nếu đánh lâu chắc hẳn sẽ chết!
Mọi chuyện Phương Nguyên đã sớm dự đoán, cho nên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tấn công.
...
Ầm ầm ầm!
Pháp thuyền thành hình thật lớn, vách tường huy hoàng, pháp tắc đan xen giống như một thế giới.
Phía trên thân thuyền có chữ viết tay, tạo nên mấy chữ to: “Thuyền Độ Thế”
Lúc này không vì bảo vệ Thiên Quan, chỉ vì một trận chiến độ thế.
- Graooo...
Người có phản ứng sớm nhất chính là Thanh Long và Bạch Hổ, vận mệnh của bọn họ vốn đã sớm liên quan tới Thiên Nhân Quan. Hiện giờ Thiên Nhân Quan hóa thành Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng đi theo tới. Hơn nữa chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đã sớm tâm ý tương thông với Phương Nguyên, vào thời điểm này đều vọt vào trong Thuyền Độ Thế, một trái một phải canh giữ hai bên thuyền, rít gào khắp nơi.
Phía sau bọn họ, Lão Quy cõng chúng tu Thiên Nguyên đi tới ba mươi ba tầng trời tu luyện cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, nặng nề hít một tiếng, thân hình to lớn đi lên trên Thuyền Độ Thế, bảo vệ phía sau.
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn tiến đánh Thái Hoàng Thiên?
Lúc này thần sắc của Đế Hư khẽ thay đổi, lạnh lùng hét lớn, thân hình cao lớn.
Bên trong đáy mắt lộ ra ánh mắt ngoan độc lạnh lùng.
- Những người này xem ngươi là người cứu thế, nhưng bọn họ có biết ngươi đã...
- Rầm...
Vẫn chưa nói xong, Hồng Mông Kì ba mươi ba tầng trời khởi động quay quanh người hắn, kéo theo vô số ma tức.
Trong thiên địa, ma vật, Thiên Ma vô cùng vô tận và sinh linh Hồng Mông đều lộ vẻ mặt dữ tợn, đánh về phía Thuyền Độ Thế.
Mà thân hình hắn lại không ngừng bay cao, hai tay vung ra, ngưng kết ma tức vô tận trên chín tầng trời hoá thành một thanh trường mâu màu đen. Trường mâu này còn u ám hơn bóng đêm, trên thân quẩn quanh khí tức tuyệt vọng giống như sự hắc ám trong bóng đêm, cực hạn tới đỉnh điểm. Vốn dĩ Hắc Ám chỉ biết cắn nuốt tất cả, lúc này lại bị hắn luyện thành vũ khí đánh thẳng về phía Thuyền Độ Thế.
Không hình dung được một kích này cường đại đến thế nào, đó là sức mạnh cực hạn mà thế nhân khó có thể tưởng tượng.
Dưới trường mâu, Thuyền Độ Thế do một thế giới hóa thành lại yếu ớt giống như một con thuyền giấy.
Lại càng không cần nói tới luồng đạo tức phía trên Thuyền Độ Thế kia.
Đó quả thật giống như mưa to rơi xuống đại dương mênh mông, đáng thương như ánh nến sắp tắt.
- Bùm!