Chương 1993: Thua một nửa
Hắn chỉ dùng kế sách công tâm đơn giản nhất.
Trước khi đại chiến trước tiên làm rối loạn tâm của chúng tu Thiên Nguyên!
Chỉ có điều càng là kế sách đơn giản, lúc này lại càng khó chơi, bởi vì hiểu được đạo lý này thì thế nào, cho dù đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ lúc này cũng chỉ có thể làm đạo tâm của chính mình không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thay đổi được ý nghĩ của người khác. Đế Hư nói sự thực, hắn không bịa đặt hay nói dối, hắn chỉ nói chuyện thực tế nhất ra mà thôi, mà những sự thực đó bây giờ chính là hữu dụng nhất để ảnh hưởng tới một thân chiến ý của chúng tu Thiên Nguyên...
Trận chiến này dường như còn chưa bắt đầu, chúng tu Thiên Nguyên đã thua một nửa rồi.
Nếu tiếp tục như vậy, Thiên Nhân quan này có thể thủ đến bao giờ?
Lẽ nào khi Thiên Nhân quan thất thủ thì chính là lúc hy vọng cuối cùng của Nhân tộc tuyệt diệt sao?
Xung quanh đã bắt đầu hỗn loạn nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt tập trung vội vã nhìn Phương Nguyên.
Mà ở sau lưng ma vật vô tận, Đế Hư vẫn án binh bất động cũng đang dùng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn mặt Phương Nguyên.
- Ngươi nói thực sự không sai.
Phương Nguyên vẫn bắt chéo hai tay, đứng thẳng trong hư không.
Chung quanh hắn tỏa ra đạo uẩn, đương nhiên sẽ không làm cho ma vật bình thường gần người, ở bên cạnh hắn được tạo thành một khoảng trống lớn, còn chính hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhẹ nhìn về phía Đế Hư:
- Dù như thế nào, Thiên Nhân quan đều không thủ được, đủ để tuyệt diệt ba mươi ba tầng trời, sức mạnh mà Tiên đế cũng không thể ra sức phá diệt, ta làm sao chỉ dùng thần quan mà ngăn trở được?
Đông Hoàng Đạo chủ giơ tay lên trấn áp hai con Thiên Ma bên người, trong mắt đã tỏa ra sự lo lắng vô tận.
Nhưng con mắt của Đế Hư lại hơi phát sáng, dường như không ngờ tới Phương Nguyên sẽ nói như vậy.
Trong lời nói thật sự giống như đã đầu hàng.
Nhưng Phương Nguyên nhanh chóng nói tiếp:
- Ai nói chúng ta muốn giữ?
Lông mày của Đế Hư không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Lúc này Phương Nguyên lại ngẩng đầu lên, đáy mắt dường như có một vẻ hung hãn.
Thân hình hắn bỗng nhiên bay lên cao cao, sức mạnh quanh người đẩy hư không vô tận ra, thân hình hắn lúc này đã lớn lên vô tận, áo bào rộng từ từ mở ra đủ để che kín bầu trời, mắt sáng ngời giống như vì sao, tiếng nói cũng vang vọng toàn bộ chiến trường, truyền vào đáy lòng mỗi một tu sĩ Thiên Nguyên:
- Một mình thủ thần quan ba ngàn năm, chúng ta không cần ai giúp đỡ. Mà dựa vào hy vọng!
- Ta nói bọn họ đến là đủ rồi...
- Không phải nói chúng ta có thể chống lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời...
- Mà là chỉ có một chút hy vọng này là đủ rồi...
Ầm!
Khi hắn nói xong thì bàn tay đã liên tiếp đánh về phía Thiên Nhân quan.
Thiên Nhân quan được Đế Hư mơ ước ba ngàn năm, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn hủy diệt, bây giờ lại bị một chưởng của Phương Nguyên vỗ cho ầm ầm tan vỡ. Thần quan cứng rắn không thể phá vỡ lại hóa thành một vùng hỗn loạn, như ngôi sao dập dờn trong tinh không vô tận.
Cho dù là mấy người Đông Hoàng Đạo củ hay là Đế Hư ở phía xa đều bỗng đứng thẳng người lên.
Đại chiến vừa bắt đầu, hắn đã tự mình phá hủy thần quan?
- Có hy vọng, chúng ta không cần thủ nữa!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng bàn tay của Phương Nguyên tỏa ra đạo uẩn vô tận trải rộng ra phía dưới.
Đạo uẩn vô tận chậm rãi lưu chuyển làm cho thế giới tán loạn kia bắt đầu lần nữa đan dệt pháp tắc, biến ảo từ một tòa thần quan hóa thành một chiếc chiến thuyền lớn vô cùng, đột ngột xuất hiện trong vùng hư không này, các loại tinh diệu chậm rĩa thành hình, cực kỳ thần thánh, bao la khó tả, bởi vì dù sao nó cũng biến ảo thành cả thế giới...
- Ngươi nói không sai, đây quả thực là tranh đấu vì khí vận cuối cùng của Nhân tộc!
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền, ánh mắt xuyên qua chiến trường vô tận nhìn thẳng mặt Đế Hư, tiếng nói rung động chư thiên vô tận:
- Vì lẽ đó cơ hội cuối cùng này chúng ta sẽ không lãng phí ở việc phòng thủ, chúng ta muốn tấn công!
- Tấn công về Thái Hoàng Thiên!
Bàn tay trái chạm đất, Phương Nguyên biến Thiên Nhân Quan thành một chiến thuyền lớn, bàn tay phải lại mạnh mẽ ấn về phía sau.
Một lúc sau, đằng sau Thiên Nhân Quan, Lục Đạo Luân Hồi đại trận được Phương Nguyên canh giữ ba ngàn năm đột nhiên xuất hiện một thân hình trong bóng tối, vô cùng lớn, chiếm cứ trên hư không, đại trận đó lại bị sức mạnh của bản thân Phương Nguyên vận chuyển. Chỉ là vận chuyển lúc này khác với trước, hình thành một luồng sức mạnh nghịch lưu!
Trước đó Lục Đạo Luân Hồi đại trận vận chuyển đã mang Ma tức vào trong Thiên Nguyên, nhưng hiện giờ Phương Nguyên khởi động đại trận lại hình thành một sức mạnh hoàn toàn khác biệt. Vô số người đều nhìn thấy, sức mạnh giống như lưu quang trong nháy mắt đã vượt qua khoảng không vô tận, nhanh chóng tiến về phía Thiên Nguyên, sinh linh Thiên Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này giống như thấy một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào bên trong Ma địa, nắm lấy một luồng đạo tức, nhanh chóng thu lại...
- Đó là...
Cho dù là tu sĩ Thiên Nguyên đứng trước Thiên Nhân Quan hay sinh linh Hồng Mông do Đế Hư dẫn đầu đều nhìn thấy một màn này.
Bọn họ nhanh chóng biến sắc, thất thanh kêu lên.
Chỉ dựa vào cảm ứng bọn họ cũng biết hiện giờ Phương Nguyên đang làm chuyện gì?