Chương 1992: Tấn công về Thái Hoàng Thiên
Trước mặt ma vật vô tận này, Thiên Nhân quan hiển hách kia bỗng nhiên trở nên nhỏ bé.
Chúng tu Thiên Nguyên hung hăng mà đến, lúc này trong lòng lạnh lẽo, đã có không biết bao nhiêu người giương mắt nhìn thiên địa vô cùng vô tận, cùng ma vật vô cùng vô tận kia, trong tròng mắt đều sinh ra một loại sợ hãi nào đó, hùng tâm tráng trí ban đầu đã không còn sót lại chút gì khi những ma vật này xuất hiện, chỉ còn lại trái tim bị thiên địa ép tới không có cách nào thở nổi.
- Ngươi ở đây ba ngàn năm, chắc đã quen rồi!
Đế Hư nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười:
- Nhưng ngươi vẫn đừng quên, nơi này là ba mươi ba tầng trời!
Hắn ngồi trên vương tọa màu đen, chậm rãi giang tay ra, nói:
- Nơi này là thế giới của ta!
Sau đó hắn mới nhìn về phía bàn cờ kia cười tủm tỉm nói:
- Trước đây nhiều nhất ta cũng chỉ có thể sai khiến Ma linh của ba phương thiên địa, năm phương thiên địa tới tấn công ngươi, nhưng trong ba ngàn năm này ta cũng không nhàn rỗi, ta đã luyện ra Hồng Mông kỳ ba mươi ba tầng trời, thánh kỳ vừa xuất hiện, chư thiên Ma linh đều nghe hiệu lệnh của ta, thần quan này của ngươi có thể chặn một phương thiên địa, ba phương thiên địa, thậm chí mười phương thiên địa, nhưng bây giờ ba mươi thiên đều đến tấn công ngươi, không biết ngươi còn mấy phần chắc chắn tiếp tục thủ ở đây bảo hộ nhân gian?
Đế Hư, không chỉ một mình Phương Nguyên nghe thấy, tất cả sinh linh Thiên Nguyên đều nghe thấy.
Tuy rằng bọn họ không hiểu rõ lắm, nhưng lúc này cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ý thức được một loại khủng bố nào đó.
Phía sau trên thần quan, Bạch hổ và thanh long lúc này cũng đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ rõ ràng hiểu được lời nói của Đế Hư nặng nề tới mức nào.
Lúc này Lạc Phi Linh cũng thấp giọng tự nói:
- Nhìn dáng vẻ thì lần này hắn quyết tâm đấy!
Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc nghe xong lời này thì thân thể không khỏi run lên.
Ào ào ào...
Cái cờ màu đen phấp phới trên không trung, bay phần phật.
Còn chư thiên xung quanh, ma vật vô tận cùng nhau trở nên táo bạo, dường như đã nổi điên, nhưng cố tình lại bị sức mạnh nào đó áp chế khiến chúng không dám trực tiếp nhào tới mà chậm rãi áp sát rồi hình thành một áp lực không có cách nào hình dung.
Dường như là một trái tim đang bị đè ép kịch liệt, tâm thần không hỏi co rút lại.
Tất nhiều thần tướng hiểu bày binh bố trận lúc này tâm thần càng căng thẳng.
Bọn họ dĩ nhiên phát hiện ra ma vật của ba mươi ba tầng trời này đáng sợ vượt xa so với ma vật ở Thiên Nguyên của bọn họ.
Ma vật hung cuồng, mọi người đều biết.
Nhưng ma vật cũng có điểm yếu riêng, đó chính là hỗn loạn tưng bừng, từng người tự chiến.
Trong trận đại chiến như vậy, hàng ngũ Tiên quân của Nhân tộc có thứ tự liền dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng hiện nay đã khác, đám ma vật này lại chịu trói buộc, không còn dáng vẻ hỗn loạn điên cuồng nữa, đã như thế, nếu đại chiến thì Nhân tộc sẽ không còn ưu thế nữa.
Mà lúc áp lực đang không ngừng tăng cường, Đế Hư vẫn chưa ngừng nói chuyện, hắn vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, tiếng nói lại truyền khắp chư phương thiên địa, vang vọng qua lại trong ma tức như chư thiên bát hoang đồng thời mở miệng:
- Quan trọng hơn chính là nơi này là ba mươi ba tầng trời, nơi này là thế giới ma tức vô tận, ngươi mời những người này từ Thiên Nguyên tới, cho dù là thật sự có mấy phần tác dụng thì sao có thể bù đắp được pháp lực của mình, chỉ dựa vào bản thân của bọn họ thì có thể chịu được bao lâu?
Rào...
Một câu nói này lập tức có không biết bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên chịu âm ảnh tầng tầng trong tim.
Vấn đề này kỳ thực đã có rất nhiều người nghĩ đến.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ thật sự cho rằng đi tới trước Thiên Nhân quan này chỉ cần đánh cược tính mạng đại chiến một trận liền có thể cứu vớt sự nguy nan của Thiên Nguyên, thậm chí cứu vớt được ba mươi ba tầng trời,nhưng khi bọn họ chân chính đối mặt với chư thiên ma vật mới ý thức được mình thực sự nghĩ quá đơn giản.
Ma vật vô cùng vô tận cho dù là mặc cho bọn họ giết, sợ là trong thời gian ngắn cũng không thể giết xong được, mà nếu đánh trong thời gian dài, một thân pháp lực của bọn họ làm sao chống lại sự tiêu hao được?
Càng có người từ vấn đề này mà nghĩ tới một điểm khác...
... Phương Nguyên trấn thủ Thiên Nhân quan ba ngàn năm làm sao bổ sung một thân pháp lực của mình?
- Vì lẽ đó ngươi coi chính mình là hiệu triệu quần hùng nhân tộc, đánh một trận với Hồng Mông ta, nhưng trên thực tế trái lại là ngươi đã đưa hy vọng cuối cùng của văn minh Nhân tộc vào tử lộ, sau trận chiến này, hoàn vũ vô tận sẽ không còn bất kỳ khí vận nào của Nhân tộc ngươi nữa...
Tiếng nói của Đế Hư vang lên, đại kỳ màu đen đột nhiên bay lên chín tầng trời.
Ma ý vô tận phát tán ra, chư thiên ma vật đồng thời ngửa mặt lên trời hống lớn, đi xuống từ bốn phương tám hướng.
Hầu như trong nháy mắt cả tòa Thiên Nhân quan cũng bị ma vật bao phủ.
- Nhanh... bày trận...
- Tử... tử chiến...
Không biết có bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên, các bộ Tiên quân Thần tướng đồng thời hét lớn, sai quân bố thủ.
Nhưng bất kỳ là ai cũng có thể nghe được, bây giờ tâm thần bọn họ đều đã rối loạn, trong tiếng hét vang, tiếng nói cũng trở nên run rẩy.
Phàm là người có kiến thức thậm chí không cần có tu vị quá cao đều biết Đế Hư đang công tâm.