Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1990 - Chương 1991: Tấn Công Về Thái Hoàng Thiên (1)

Chương 1991: Tấn công về Thái Hoàng Thiên (1)
Cảm ứng được loại sức mạnh này, cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ hay là mấy người Chí Tôn Tà Hoàng, tất cả đều biến sắc, càng không cần nói tới đạo thống cùng Tiên quân, Thần tộc khắp nơi, dưới khí tức này bọn họ thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn áp sát đất quỳ lạy!

Nhưng cũng vào lúc này Phương Nguyên giơ tay trái lên, giơ tay áo lớn.

Thoạt nhìn cũng không giống đang dùng sức mạnh nào, chỉ phất tay áo thôi đã có một luồng đạo ý hùng hồn bốc lên, cùng với tà khí của người kia từ trên xuống dưới, một người từ dưới lên, hai người đụng nhau lợi dụng chỗ trung tâm va chạm, đột nhiên hóa thành trường lực vô hình khuếch tán xung quanh, nhìn bằng mắt thường giống như hư không bỗng nhiên bị chia làm hai nửa.

- Rào!

Gương mặt lớn kia bỗng nhiên tan vỡ, hóa thành ma tức nồng nặc tản ra xung quanh.

Thân hình của Phương Nguyên cũng chấn động bay về phía sau.

Chúng tu vô tận của Thiên Nguyên lúc này trong lòng kinh hãi, giương mắt lên nhìn, trái tim chìm xuống.

Sự mạnh mẽ của sức mạnh đó làm ma tức hắc ám vô tận xung quanh bị xua tan.

Trong tầm nhìn của chúng tu Thiên Nguyên dần dần có một đại quân ma vật không nhìn thấy giới hạn hiện ra.

Đúng lúc này, pháp lực của tất cả mọi người lúc này cũng giống như bị đọng lại.

Bọn họ nhìn thấy, ma vật đã không có cách nào dùng số lượng hoặc loại cấp bậc nào đó để miêu tả nữa.

Kia vốn có nhiều tầng trời chồng lên nhau.

Tầng thấp nhất chính là ma vật vô tận, số lượng chỉ có thể nói là vô cùng vô tận, tu sĩ đến từ Thiên Nguyên số lượng đã nhiều vô cùng rồi, nhưng so với đám ma vật đó quả thực là không đáng nhắc tới, tựa như chênh lệch giữa một chén nước cùng hải dương.

Còn ở trên, từng con Thiên Ma đan dệt thành, hóa thành một vùng mây đen liên tục nhúc nhích.

Bên trên Thiên Ma là từng bóng người đang đứng chắp tay, bọn họ có hóa thành hình người, có người lại giống như quỷ quái, khí cơ trên người mỗi người đều mạnh hơn so với Thiên Ma, quan trọng hơn chính là từ trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng có thể thấy được bọn họ đều có trí khôn, nắm giữ linh tính của sinh linh, bây giờ nhìn chúng tu Thiên Nguyên như đang nhìn một con mồi vậy.

Còn trên đám người đó lại có một cái vương tọa màu đen, phía trên chỉ có một người đang ngồi.

Người này chính là gương mặt lớn ban nãy bay về phía sau, rơi vào vương tọa rồi hóa thành một người, dáng vẻ giống với gương mặt lớn kia, nhưng lại có vẻ sinh động hơn nhiều. Lúc này hắn xa xôi tự tại ngồi trên vương tọa màu đen, ánh mắt tựa như cười như không, nhìn Phương Nguyên đầy hứng thú nói:

- Hình như ngươi đã tăng lên không ít, đã đạt tới Đế cảnh chưa?

Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ ở phía sau đều khẽ nhíu mày, dường như không hiểu Đế cảnh là gì.

- Ngươi có thể tới thử xem!

Phương Nguyên thuận miệng trả lời, sau đó nhìn về phía người đang ngồi trên vương tọa, nói:

- Còn ngươi thì sao? Đã đến Đế cảnh chưa?

Trên vương tọa màu đen, Đế Hư cười tủm tỉm nói:

- Ngươi đoán xem?

Nói không nói rõ.

Ngàn vạn dặm hư không đều vắng vẻ không có ai dám nói gì lúc này, để phá vỡ sự yên tĩnh đó.

Cũng may Đế Hư nhanh chóng lại nở nụ cười, lắc đầu nói:

- Chẳng qua có được Đế cảnh hay không kỳ thực cũng không quan trọng như vậy, làm sao đánh vỡ thần quan này của ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi ở trước quan này đợi ba ngàn năm, ta cũng đã chuẩn bị ba ngàn năm, bây giờ ngươi đã chờ được người ngươi muốn chờ, ta cũng đã chuẩn bị xong của ta, có lẽ, thời điểm chân chính phân thắng bại của chúng ta đã tới rồi!

Phương Nguyên chậm rãi khoanh hai tay, nhìn hắn nói:

- Ồ?

Đế Hư khe khẽ lắc đầu, hơi giơ tay.

Dường như có loại khí cơ nào đó phát ra, thiên địa bỗng nhiên run lên một cái.

Đó là bởi vì ma vật mà hắn đang ngự lúc này đều xông về phía trước, chỉ có mấy trăm trượng thôi nhưng đại ma vật vô cùng vô tận đó chỉ hơi động như vậy lại tựa như làm cả thiên địa phải rung chuyển. Trước Thiên Nhân quan, chúng tu Thiên Nguyên lúc này đều không khỏi run lên, theo bản năng người người lấy pháp bảo ra, từng trận địa đón địch bày ra...

- Ha ha...

Đế Hư nhìn thấy cảnh đó thì dường như rất vui vẻ, trong tiếng cười lớn mở bàn tay trái ra.

Trong lòng bàn tay của hắn lại có một lá cờ nho nhỏ bay ra.

Khi lá cờ bay lên không cũng biến thành càng lúc càng lớn.

Chỉ thấy lá cờ kia mở rộng, một màu ngăm đen như toàn bộ cờ đều do ma tức thuần túy nhất luyện thành, mà ở bên trên lá cờ đó lại quấn quanh một loại đạo uẩn như tơ nhện tung ra ngoài, xuyên qua toàn bộ ba mươi ba tầng trời, ma vật che ngợp bầu trời nhìn thấy lá cờ này thì bỗng nhiên trở nên táo bạo hơn nhiều, giống như dã thú bị người ta xích cổ vậy...

Vù vù vù

Sau khi lá cờ này xuất hiện, chư phương thiện địa ở xung quanh cũng cùng run rẩy tỏa ra âm thanh khiến người ra rung động tâm hồn.

Chỉ thấy trên dưới trái phải, chưa phương thiên địa cùng nứt ra một cái lỗ lớn, từ trong cái lỗ kia ma vật tựa như đàn ong cùng nhau dâng lên như mây đen vô tận, chầm chậm bay lên, đan dệt với nhau che kín bầu trời...
Bình Luận (0)
Comment