Chương 1990: Đối thủ, và bản thân mình (2)
Đặc biệt là các cao thủ xông vào trước nhất như Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, đột nhiên trầm xuống, pháp lực quét ngang đẩy ma vật xung quanh ra, sau đó lui người về phía sau, ngưng thần tụ khí tự che chở mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang phía trước.
Trong bóng tối phía trước chậm rãi hiện lên một khuôn mặt cực lớn.
Khuôn mặt đó rất anh tuấn, hoàn mỹ, mỗi một tấc cũng giống như được tinh tế dùng thước đo tạc ra.
Hắn nhắm mắt lại, như thiên địa ngủ say.
Mà ở bên cạnh gương mặt cực lớn đó cũng có hơn trăm thân hình lít nhít hiện ra.
Bọn họ đều bất động nhưng khí cơ lưu chuyển trên người lại như chất chứa cả một thế giới, khủng bố khó tả.
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ lúc này trái tim đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng mạnh mẽ, mà áp lực này là do bóng người xung quanh khuôn mặt lớn kia gây ra.
Bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, đi tới ba mươi ba tầng trời, cảm nhận được vượt qua cảnh giới Đại Thừa, bây giờ cũng đang thừa dịp trận chiến này để làm vững chắc cảnh giới của mình. Ngay cả bọn họ cũng không rõ, cảnh giới bây giờ của bọn họ ở đại Tiên giới được người ta gọi là “Bất Hủ”, chỉ có điều bọn họ cảm giác được loại cảnh giới này mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của các đời trước của Thiên Nguyên.
Đây là một cảnh giới vô địch!
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng người bên cạnh khuôn mặt lớn kia, bọn họ bỗng nhiên trầm xuống.
Cảnh giới này hóa ra không phải vô địch...
.,.. Đối mặt với kẻ địch của mình, hóa ra còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
- Bạch!
Cũng lúc này, khuôn mặt lớn kia cũng bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai ánh mắt giống như thực chất đột nhiên ngang qua hư không đâm thủng toàn bộ chiến trường, đánh về phía Thiên Nhân quan.
Trong thức hải của chúng tu đã thấy hai ánh mắt này đâm thủng vô số tu sĩ, thậm chí là Tiên Tôn, sau đó đánh về phía Thiên Nhân quan, làm toàn bộ cửa ải bị đổ nát, bọn họ cảm nhận được cảm giác trái tim không còn hơi sức, không thể chống đối được nữa.
Loại cảm giác thân ở trong trời đất nhưng thiên địa lại đối địch với mình không cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
Đây là cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ có điều hình ảnh tuyệt vọng đó chỉ xuất hiện trong thức hải của chúng tu.
Bởi vì khí cơ của gương mặt lớn đó ảnh hưởng tới thần niệm của bọn họ.
Trong một chốc gương mặt lớn kia xuất hiện, Phương Nguyên ở trước Thiên Nhân quan bước về phía trước một bước, tiến vào trong chiến trường.
- Xoẹt!
Trong giây lát đó, một cơn sóng gợn mắt thường có thể thấy được, trong thời khắc nguy cấp ngang qua toàn bộ chiến trường.
Chỗ cơn sóng này đi qua, tất cả ma vật thậm chí bao gồm cả Thiên Ma đều bỗng nhiên bị định giữa không trung, rồi sau đó chậm rãi biến mất, hóa thành mảnh vỡ, thân hình của Phương Nguyên như bỗng nhiên xuất hiện trước người Đông Hoàng Đạo chủ, hai tay đặt sau lưng lẳng lặng nhìn về phía trước, hắn chưa vội mở miệng, nhưng bên người lại là đạo uẩn xa xôi...
Tinh quang trong đôi mắt kia lúc này đều biến mất, chỉ có ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Mà bóng người nắm giữ sức mạnh Bất Hủ kia lúc này lại như chịu sự sợ hãi gì đó, tất cả đều lặng yên lui về phía sau mây, hòa vào bóng đêm vô tận sau lưng, chỉ lo cách gần Phương Nguyên quá sẽ bị khí cơ trên người hắn làm bị thương.
- Hả?
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên dọa những bóng người kia.
Vào lúc này có thể rõ ràng cảm giác được áp lực trên đạo tâm của mình đã mất đi, một lần nữa trở nên an bình.
Chỉ là trên đạo tâm có âm ảnh khủng bố, lại thêm tư vị phức tạp.
- Một kiếm thủ Thiên quan, bảo hộ nhân gian ba ngàn năm, hóa ra hắn bây giờ...
Dù là đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ, tâm tính cuồng ngạo như Chí Tôn Tà Hoàng, lúc này không khỏi sinh ra vẻ ảm đạm, còn ánh mắt của nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết, Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu đều hơi sáng lên.
Nhất là Tống lão quái phía dưới Thiên Nhân quan.
Gương mặt gã như sắp khóc rồi, run rẩy chỉ vào Phương Nguyên đang đứng quay lưng lại, bi ai nói:
- Hắn... hắn vẫn là người sao?
Lạc Phi Linh bên cạnh trầm tư một phen, nói:
- Không thể không nói, vấn đề này ngươi hỏi hay lắm!
- Đợi ba ngàn năm, ngươi chờ vài người này tới sao?
Trong ma tức vô tận, Phương Nguyên đứng đối diện khuôn mặt lớn kia, thoạt nhìn dường như thân hình bọn họ chênh lệch khá xa, nhưng trước khí thế thì lại ngang nhau. Gương mặt lớn kia nhìn Phương Nguyên, không biết trong mắt là trào phúng hay cừu hận, qua hồi lâu mới có tiếng nói trầm ổn vang lên, như là u linh dập dờn trong hư không, có vẻ hơi ung dung, dường như áp chế Phương Nguyên.
Cũng không biết sao, nghe hắn, trong đầu của chúng tu Thiên Nguyên đều xuất hiện một áp lực không tên.
Hoặc là nói, cảm giác thấp kém.
Trong tiếng nói kia không giống ngậm thần thông nào đó, chỉ là nghe vào tai tự nhiên có thể ảnh hưởng tâm thần người ta.
- Bọn họ đến rồi, đã đủ!
Phương Nguyên trả lời cũng rất bình tĩnh, rất khẳng định.
- Ha ha, chuyện cười!
Gương mặt kia bỗng nhiên cười gằn.
Sau chữ cuối cùng vang lên, ở bên người nó bỗng nhiên có ma tức cuồn cuộn ập tới.
Trong ma tức này chứa một loại tà khí chí cao vô thượng nào đó, loại tà khí kia tương tự với một thân hoàng uy của nữ đế Cửu Trùng Thiên, chỉ là khủng bố hơn, như là chúa tể của thiên địa vô tận này, đã vượt qua cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, trái tim hơn động thì có thể dẫn dắt vùng thế giới này, theo ý nghĩ của hắn đủ để trấn áp, vì lẽ đó tồn tại đối nghịch với hắn tuyệt đối không thể chạy trốn.