Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1988 - Chương 1989: Đối Thủ, Và Bản Thân Mình (1)

Chương 1989: Đối thủ, và bản thân mình (1)
Thời khắc ra tay, nàng lơ đãng quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Phương Nguyên trong bộ áo bào màu đen đang nhìn về hướng này, trong ánh mắt như có chút ý khen ngợi, trong lòng liền đột nhiên cảm thấy ung dung hơn, đạo uẩn lưu chuyển thông thuận trước nay chưa từng có.

Nữ đế Cửu Trùng Thiên một thân hoàng uy phóng lên trời, dường như hình thành một cái lọng che cực lớn.

Kiếm Thủ Tẩy Kiếm trì thì chắp tay về phía trước, nơi đi qua ngay cả ma vật cách hắn gần chút đều trở thành kiếm trong tay hắn...

- Liệt trận!

Thành chủ Bát Hoang Vi Long Tuyệt uy nghiêm hét lớn, ngự mười đại thần tướng dẫn một bộ tiên quân xông tới đây, trái phải sắp xếp, chiến ý ngất trời, đại quân trăm vạn Ma Biên lúc này triển khai trước Thiên Nhân quan, giống như tường đồng vách sắt, giáp mâu lập lòe hàn quang đâm về phía trước, chính diện đón nhận triều cường màu đen vô bờ, miễn cưỡng chặn ma vật vô biên vô hạn!

- Giết...

Còn những tu sĩ khác thì lại không kỷ luật nghiêm minh giống tướng sĩ Ma Biên, nhưng có tướng sĩ Ma Biên canh giữ trước Thiên Nhân quan, bọn họ đương nhiên cũng không cần như rùa rụt cổ nữa, dồn dập lấy pháp bảo ra vượt lên khỏi mọi người, vọt thẳng về phía quần ma vô biên vô tận để đại khai sát giới, từ xa quan sát giống như long hồn bay lượn, quay quanh phía trên chiến trường, hoặc là khu lôi chớp ẩn hiện trong không trung, hay là các loại cổ bảo, phù triện, phi kiếm giống như quân cờ đủ loại màu sắc hình dạng, phân cách đại quân ma vật thành từng mảnh...

Cao nhân Tiên đạo ở trước, chư phương đạo thống ở bên trong, đại quân Ma Biên bố thủ trước Thiên Nhân quan, tuy rằng chỉ mới chạm, thói quen của tu sĩ khắp nơi hình thành chiến trận, nhưng lúc này lại hình thành một tầng phòng thủ cực kỳ hữu hiệu, hiển nhiên đại quân ma vật vô cùng vô tận ở phía xa giống như từng làn sóng kéo tới, đều bị ngăn cản trước Thiên Nhân quan, không tới gần được!

- Ma vật của ba mươi ba tầng trời thoạt nhìn dọa người, ngược lại không phải không ngăn cản được!

Phía sau chiến trận này còn có rất nhiều tu sĩ chưa ra tay, giống như đại quân Thần tộc, đại quân Yêu tộc đều còn ở phía sau quan sát, còn Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc, sau khi tự lảm nhảm với Bạch Hổ không thèm để ý tới hắn cả nửa ngày liền đi tới phía trước, nhìn chiến trường này thì thoáng yên tâm, cười hì hì vỗ vai của Phương Nguyên, nói:

- Bây giờ Thiên Nguyên xác thực rất mạnh!

Phương Nguyên cũng nhìn thấy chiến trường kia, hoặc nói là đang nhìn tu sĩ đang chiến đấu.

Câu cảm khái này cũng không phải là giả.

Nhớ lúc đầu thực lực của người mạnh nhất Thiên Nguyên cũng chỉ có Đại Thừa, mà khi đó trong từng đợt kiếp nạn, đáng sợ nhất chính là Thiên Ma, nhưng hiện nay từ trên chiến trường này có thể nhìn ra được, ngay cả Thiên Ma cũng đã rất khó trở thành sự uy hiếp của Thiên Nguyên, trong Thập Tôn Tiên đạo đã có vài vị có đột phá Đại Thừa, đạt tới thực lực Bất Hủ.

Kết quả này đương nhiên làm hắn hết sức hài lòng sau khi đợi ba ngàn năm.

- Nói đúng lắm, bây giờ Thiên Nguyên đã không giống trước đây nữa, bằng vào bản lĩnh của Lão Tống ta còn không được vào hàng ngũ Thập Tôn!

Tống Long Chúc lấp ló sau lưng Phương Nguyên, đầu tiên là oán giận một câu rồi cười hì hì hỏi:

- Lão Phương à, bây giờ có đại quân Thiên Nguyên giúp đỡ, những ma vật này không đáng gì, chỉ có điều trước đó không có ai giúp ngươi, bình thường ngươi toàn dựa vào bản thân mình để chống lại đám ma vật đó sao? Nói thật, ba ngàn năm trước ta không bằng ngươi, nhưng bây giờ ta cũng đắc đạo rồi, không biết tu vị của ngươi đã đến cảnh giới cỡ nào rồi?

Phương Nguyên nghe xong vấn đề này lại chỉ gượng cười một tiếng, không mở miệng.

Tống lão quái còn đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy Lạc Phi Linh ở bên cạnh nói:

- Không có ma vật tiếp tục chạy tới, chẳng lẽ lần này cũng giống lần trước, chỉ là một lần thăm dò của tên kia nên cố ý phái những thứ này tới gây loạn đầu ngươi?

- Một lần thăm dò?

Tống lão quái nghe được thì hơi ngẩn người ra, với ma vật đột kích quy mô bậc này chẳng lẽ chỉ là một lần thăm dò nho nhỏ thôi sao?

Sắc mặt của hắn có phần quái lạ, nghĩ đến xung quanh Thiên Nhân quan, thi hài của ma vật như núi như biển.

Bây giờ Phương Nguyên cũng nhìn về đám ma vật kia nhàn nhạt nói:

- Trong thời gian ba ngàn năm này, ma vật lúc nào cũng đột kích, nhưng chỉ ra tay chút rồi về, thậm chí sinh linh Hồng Mông cũng ít khi xuất hiện, ta biết đó là bởi vì hắn vẫn chưa thật sự trưởng thành, đối đầu với ta cũng chưa nắm chắc, nhưng lại không muốn để ta được an tâm ngộ đạo, vì lẽ đó mà cố ý đưa tới ma vật đột kích gây rối, chỉ có điều lần này hẳn là không giống!

Khi mấy người Phương Nguyên nhẹ giọng nói thì xa xa bên trong bóng tối vô tận bỗng nhiên xuất hiện một sự biến hóa nào đó.

Bây giờ chúng tu của Thiên Nguyên đồng loạt ra tay giết ra trò, thât sự không có gì đáng nói, càng chiến càng ổn, đặc biệt là một vài nhân vật tu vị cao tuyệt càng coi trận chiến này như một cơ hội tốt để tự mình mài giũa đạo pháp. Càng ra tay càng cảm thấy hiểu ra đạo tâm, pháp lực trôi chảy, trước mặt, triều cường ma vật đã bị bọn họ trước sau tung hoành, xé rách thành từng mảnh nhỏ.

Cho dù một quân tốt nho nhỏ bên trong trận đại chiến này, lúc này cũng có thể cảm giác được chiến cuộc đã định!

Nhưng cũng ngay vào lúc này, trên đạo tâm của mỗi người bỗng nhiên nhiều thêm một tia áp lực.
Bình Luận (0)
Comment