Chương 1988: Trước Thiên Nhân quan (2)
- Đến rồi thì chiến thôi!
Một bầu không khí vắng lặng khủng hoảng, nữ tiên tóc bạc bỗng nhiên bước ra đi tới đứng sóng vai với nam tử mặc áo đen,con mắt lành lạnh nhìn ma vật vô tận, trên người tỏa ra tuyết lớn vô tận:
- Dù sao lần này chúng ta đến cũng không phải để ôn chuyện@
Nam tử mặc áo đen cũng ngẩng đầu nhìn về vùng ma vật kia, chỉ tươi cười nói:
- Đúng, chúng ta là đến kề vai chiến đấu!
Quay đầu nhìn về phía nữ tiên tóc bạc, nói:
- Tuyết Hàn sư muội, đúng không?
Nữ tiên tóc bạc trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn luôn chờ đợi ngày này!
- Graoooo
Đám ma vật kia rõ ràng không có tính nhẫn nại gì đáng kể, mới vừa tới đã gào thét, tuôn trào tới trước Thiên Nhân quan, trong bóng tối vô biên mơ hồ vang lên một thanh âm rất nhỏ như ma chú, nhỏ như muỗi kêu, nghe vào làm tâm thần người ta không yên...
Tất cả ma vật nghe thấy tiếng đó lập tức xao động, từng con bắt đầu nổi diên, cúi đầu vọt tới Thiên Nhân quan, dữ tợn khủng bố kêu to chói tai, đi tới che ngợp trời mang theo ma tức khủng bố nồng nặc làm cho người ta cảm thấy đấy căn bản không phải một con ma vật, đối thủ của bọn họ quả thực là một biển lớn màu đen!
Đón sự hung thế này, cho dù là chúng tu Thiên Nguyên từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này không khỏi khiếp đảm.
- Nếu đến rồi thì chinh chiến thôi!
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn về phía biển ma vật cũng nở một nụ cười, đối với người có cảnh giới như hắn vốn không cần chuẩn bị gì, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi phi thân lên, một thân đạo uẩn tỏa ra làm cho hai tay áo lớn của hắn đều bay lên, hai bên trái phải như hai con sông lớn nhằng nhịt khắp nơi, vung về phía trước.
- Xoẹt!
Đây dường như là lần đầu tiên hắn chân chính triển khai thần thông của mình sau khi ngộ đạo, ngay cả chính hắn cũng không khống chế được, thoạt nhìn động tác đơn giản nhưng trong nháy mắt đã tạo ra uy thế khó có thể hình dung, trong hư không trong chốc lát đã tràn ngập đạo uy huyền bí nào đó. Pháp lực tinh khiết ngưng tụ, trên không trung hình thành đao thương kiếm kích vô tận, liên miên thành đàn, từ cửu thiên đè xuống.
Giống như trời mưa, không biết có bao nhiêu ma vật trong nháy mắt này bị thần thông của hắn trấn áp xé thành mảnh vỡ, ngàn dặm trước người hắn đột nhiên trống rỗng, chỉ có một vài Thiên Ma chống lại được thần thông mày, tiếp tục vọt tới.
- Đây chính là cảm giác thoát khỏi ràng buộc?
Đông Hoàng Đạo chủ không để đám Thiên Ma kia trong mắt, chỉ tự mình suy tư.
Hiện nay hắn sau khi ngộ đạo, đây là lần đầu chân chính ra tay, vừa ra tay mình đã cảm giác được một số chỗ thiếu sót, trái tim lập tức thôi diễn, có thể nói bây giờ mỗi lần hắn ra tay thần thông sẽ viên mãn hơn một phần.
- Ta cũng muốn thử đao của mình!
Chí Tôn Tà Hoàng nhìn đám Thiên Ma đang vọt về phía trước, cũng gào lên một câu.
Ở trong lồng ngực của hắn, thanh Yêu đao trong nháy mắt đã tỏa ra mùi máu tanh dày đặc.
Thanh yêu đao này bây giờ giống như sinh mạng của Chí Tôn Tà Hoàng, cho dù bị Lang Gia Các chủ mượn đi thôi diễn ma tức, Chí Tôn Tà Hoàng cũng liên tục chằm chằm canh giữ, mãi đến tận khi sứ mạng của nó hoàn thành mới trở lại tay của Chí Tôn Tà Hoàng, khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi như không bị chôn vùi bên trong đại trận của Ma địa. Mà bây giờ mình toàn lực múa đao rốt cục mạnh bao nhiêu, cũng đã trở thành một chấp niệm của Chí Tôn Tà Hoàng, đặc biệt là ở ngay trước mặt kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm Phương Nguyên, Chí Tôn Tà Hoàng càng có suy nghĩ mãnh liệt muốn ra tay...
- Xèo!
Hắn vượt lên trước mọi người, rút đao ra!
Trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu thẳng tắp.
Một vết máu này vượt qua chân trời, cũng không biết chém ra bao xa.
Tinh không từ trái đến phải dường như có nháy mắt thời gian bị ngưng lại, rồi sau đó xoẹt một tiếng, một đám ma vật lớn đều đứng giữa không trung, một lát sau mới đột nhiên đồng thời phân liệt. Mỗi con đều bị tinh chuẩn chém thành hai nửa, thậm chí bao gồm cả Thiên Ma trong vùng này đều bị một đao chém ra đạo nguyên, lặng yên giải thể giữa không trung.
Cũng giống với Đông Hoàng Đạo chủ, Chí Tôn Tà Hoàng liếc mắt nhìn chiến tích của mình rồi hơi cau mày, tự ngộ trong tâm.
- Còn không ra tay, chờ tới khi nào nữa?
Nhìn thấy Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng liên tiếp xuất thủ, chư tu ở xung quanh cũng đều rục rịch.
Nếu nói là một trận chiến trên trời cao, như vậy đương nhiên phải có trận chiến này.
Ma vật tuy rằng hung cuồng nhưng Tiên đạo Thiên Nguyên mạnh nhất từ trước tới nay chưa chắc sẽ sợ.
Ra tay sớm nhất chính là một cao nhân Tiên đạo.
Nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết nhìn Phương Nguyên, cũng sớm đứng lên trước mọi người.
Bên người phong tuyết mãnh liệt như là mang đến một cánh đồng tuyết mênh mông vô tận.
Trong cánh đồng tuyết này chỉ có một màu trắng noãn, vạn vật không tồn tại, chỉ có bông tuyết bay tán loạn trong phong tuyết, nếu nhìn kỹ, mỗi bông hoa tuyết cũng như một phù triện nho nhỏ, sau khi thân hình nàng bay lên, chỗ đi qua băng sương lan tràn, tất cả ma vật khủng bố dữ tợn đều hóa thành tượng băng, sau đó lại bị tượng băng đằng trước tiếp tục đóng băng, từng tảng sụp đổ.