Chương 1987: Trước Thiên Nhân quan (1)
Mà sau lưng hắn, ông lão khô gầy bị hắn ngăn cản chặt chẽ vững vàng liền thò đầu ra, toét miệng cười.
- Bây giờ ngươi trở nên rất mạnh!
Nam tử mặc áo đen nhẹ giang tay ra, ôm Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn một cái, khen ngợi hắn một câu, sau đó nhìn về phía ông lão khô gầy phía sau, trên mặt nở nụ cười tự đáy lòng, nói:
- Tôn sư huynh, trong nhiều năm như vậy, đúng là cực khổ ngươi rồi!
Ông lão nhếch miệng nở nụ cười, nói:
- Làm sư huynh đương nhiên phải chăm sóc sư đệ, bây giờ không phải đã chạy tới giúp ngươi sao?
Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn rất tự nhiên đứng ở sau lưng nam tử mặc áo đen, đẩy hai đệ tử của hắn sang một bên.
Sau đó, Tẩy Kiếm trì Bạch Hồ Kiếm Thủ cũng đi tới, quanh người có kiếm âm rung động dường như mang theo nhịp điệu nào đó, người đã nhiều năm không cười bây giờ trên mặt cũng xuất hiện mấy ý cười nhàn nhạt, nói:
- Ta cũng đã tìm được kiếm đạo của chính mình!
Nam tử mặc áo đen tinh tế nghe kiếm âm này, kính phục gật đầu nói:
- Lần này nên do ra rót rượu cho ngươi!
Bạch Hồ Kiếm Thủ nghe lời này bỗng cười hăng hái.
- Ha ha, ha ha, bạn cũ nhiều năm không gặp...
Lời nói còn chưa dứt đã thấy một lão đầu từ trên đầu không còn mấy sợi tóc giang hai tay ra tiến lên đón, chính là Tống lão tổ. Đầy mặt hắn là sự mừng rỡ đuổi tới, nam tử mặc áo đen cũng chỉ đành xoay người lại nhìn về phía hắn, không ngờ Tống lão tổ cũng không để ý tới hắn, đi qua người hắn, đuổi tới Bạch Hổ đang nằm bên phải Thiên Nhân quan, ôm hổ trảo hung hăng lắc.
Nam tử mặc sao đen: ...
Quay đầu nhìn về hướng khác, chỉ thấy nữ đế Cửu Trùng Thiên đứng thẳng trong hư không, trên người khoác hoàng bào đỏ sẫm như máu, một thân hoàng uy, ở trong thế giới tuyệt vọng này vẫn làm người ta cảm nhận được sự ngạo mạn cao cao tại thượng.
Nàng nhận ra được ánh mắt của nam tử áo đen, gò má khẽ nhếch lên nhìn về một phía khác.
Nam tử mặc áo đen cười cười, nói:
- Một thân áo choàng này rất hợp với ngươi!
Nữ đế Cửu Trùng Thiên cũng không thèm phản ứng với hắn, chỉ là trên mặt nở chút ý cười.
Cách đó không xa, Chí Tôn Tà Hoàng ôm đao nghe vậy dường như có hơi xem thường hừ một tiếng.
Trước Thiên Nhân quan đã có vẻ hơi náo nhiệt, người của đảo Vong Tình đã đuổi tới, gặp lại Lạc Phi Linh, ôn chuyện, chúng tu còn lại cũng dồn dập đánh giá địa thế xung quanh Thiên Nhân quan này, dồn dập bàn tán suy đoán. Trong thời gian ba ngàn năm rốt cục trước cửa ải này đã từng sinh ra đại chiến cỡ nào, chính những người như mình giờ chạy tới có thể làm được những gì, nhất thời bàn tán phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây. Sự náo nhiệt này làm cho sự tuyệt vọng vĩnh hằng bất diệt quanh Thiên Nhân quan nhạt đi nhiều.
Còn nam tử mặc áo đen lại đang hàn huyên với Ma Biên, Trung Châu, Lôi Châu, Yêu vực, Thần tộc... cùng với nói họ gặp lại, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là kiểm kê viện quân chạy tới lần này, dù sao đến lúc này có thể gặp lại cố nhân đã đủ rồi.
Nhìn từng khuôn mặt, có thể thấy được vài gương mặt quen thuộc.
Nhưng đa phần lại chỉ tồn tại như cái bóng trong đầu.
Cuối cùng thì Phương Nguyên đến một phía khác, nơi này là vòng ngoài xa nhất của đám đông náo nhiệt, nơi này có một cô gai tóc trắng như tuyết đứng đó, tất cả chúng tu đều chạy lên phía trước gặp mặt nam tử áo đen, nàng vẫn chưa từng nhúc nhích, chỉ đứng ở ngoài xa nhất lẳng lặng nhìn, một thân khí cơ như phong tuyết trên cánh đồng tuyết, thanh hàn, lạnh lùng mang theo sự cô tịch lành lạnh.
Nhìn thấy nam tử áo đen gặp lại chưa vị bạn cũ, trong mắt nàng không gợn chút tâm tình nào.
Nhưng thấy nam tử áo đen đang đi về phía mình, ánh mắt của nàng lại khẽ nhúc nhích, gấu váy bị gió thổi tung.
Trong lòng mơ hồ có suy nghĩ muốn lui lại, không có ý muốn gặp hắn.
Phát hiện ra tâm tình của nàng, nam tử mặc áo đen cũng hơi ngừng chân, mặc dù tu vị cao như hắn lúc này cũng có cảm giác không biết có nên đi về phía trước hay không. Có tâm tình như vậy không chỉ có hắn, nữ tiên tóc trắng như tuyết lúc này nỗi lòng cũng hơi lạn, cũng không biết bây giờ mình hy vọng hắn đi lên phía trước hay là đứng ở xa như thế...
Cũng may vào lúc này, trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên nổi lên cuồng phong!
Vốn Hắc ám ma tức đã dày đặc đến đáng sợ, bỗng nhiên lúc này càng dày đặc thêm vài phần.
Dường như là trong đêm đen có bóng đêm càng sâu hơn xoắn tới.
Từng tầng từng tầng nhuộm đẫm bóng tối vô biên thành bóng tối càng sâu hơn.
Ở trong bóng tối vô biên kia có thể cảm nhận được từng luồng khí của Ma vật phun trào tới, đó là một biển ma vật, trên biển lớn còn có thể nhìn thấy có vô số mây đen biến ảo chập chờn cuốn tới, đó là Thiên Ma mà Thiên Nguyên nhắc tới, mà ở bên trên Thiên Ma còn có thể nhìn thấy vô số con mắt lấp lóe ngạo nghễ trong màn đêm...
- Rào...
Vừa thấy cảnh tượng như thế, sự náo nhiệt trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên như bị dội một chậu nước lạnh.
- Những thứ kia... đều là ma vật sao?
Có một trưởng lão của đạo thống nào đó run rẩy hỏi.
Không biết bao nhiêu người cùng ôm nghi vấn như vậy...
Ma vật ai cũng từng thấy, nhưng vô bờ bến như thế, che ngợp trời cao bao phủ một vùng trời sao như thế...
... Sợ là trong ba ngàn năm, tất cả ma vật ở Thiên Nguyên gộp lại cũng không nhiều như vậy!