Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1985 - Chương 1986: Sóng To Vô Tận

Chương 1986: Sóng to vô tận
- Phương đạo hữu, một lần đã phải thủ Thiên quan ba ngàn năm, cực khổ rồi!

Nam tử áo bào đen tiến lên đón, chắp tay đáp lễ nói:

- Là chuyện nên làm thôi!

Một kiếm thủ Thiên quan, ba ngàn năm không cho đại kiếp nạn giáng thế, khổ cực không?

Cũng chỉ là chuyện nên làm mà thôi!

Đông Hoàng Đạo chủ đối thoại với nam tử mặc áo đen có thẻ thanh thản đơn giản!

Nghe vào trong tai chúng tu lại tựa như tạo ra sóng to vô tận!

Nam tử mặc áo đen này chính là người một kiếm thủ Thiên quan trong ba ngàn năm trong miệng Đông Hoàng Đạo chủ sao?

Trước khi chạy tới Thiên Nhân quan này còn có rất nhiều người chưa hiểu được khái niệm kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, mãi tới tận kia tới gần cửa ải này, nhìn thấy những ngọn núi lớn chồng chất thây ma vật, những ngọn núi lớn lại hình thành một vùng biển rộng trong tinh không thì mới cảm nhận được trong thế giới tịch diệt này, hắc ám ma tức dày đặc tuyệt vọng như thế mới thoáng hiểu ra khái niệm một kiếm thủ Thiên quan, cũng sinh ra tâm ý ngước nhìn đối với người này...

Không sai, chính là ngước nhìn!

Cái gì mà kính phục, tôn kính đều không đủ để diễn tả được tâm tình của bọn họ lúc này!

Nhưng nếu không có người đó, ma vật thây chất thành núi, núi xếp thành biển kia sẽ xâm nhập Thiên Nguyên, đó là cảnh tượng như thế nào?

Nhưng nếu không có người đó, ma tức vô tận ở nơi này chảy vào Thiên Nguyên thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?

Chúng tu của Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm ở nhân gian, chiến Ma địa, chiến Thần tộc, chém giết vô tận kinh động lòng người, trong lúc đó xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng truyền lưu trong hậu thế, nhưng so với người mặc áo đen trước mắt này thì sao? Hắn chỉ canh giữ ở nơi này, bằng sức của một mình chặn lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời, lặng lên bảo vệ Thiên Nguyên ba ngàn năm, không để bất kỳ ai biết...

Cho dù bây giờ chúng tu đã chạy tới cũng chỉ hời hợt một câu “Chuyện nên làm mà thôi!”

Chúng tu Thiên Nguyên thiện tính công đức, tranh công đức!

Chỉ là chuyện hắn làm nếu phải tính thành công đức thì nó sẽ là bao nhiêu đây?

...

...

Ngay khi phần lớn người từ trước tới nay còn chưa từng gặp nam tử mặc áo đen này còn đang chìm đắm trong sự khiếp sợ vô tận cùng sự ngước nhìn thì đã thấy trên lưng rùa đã có rất nhiều người... phần lớn đều là đại nhân vật đều đã đắc đạo thành danh, uy trấn một phương lúc này không kiềm chế nổi tâm tình trong lòng, vượt ra khỏi mọi người, dồn dập tiến lên vui mừng hỏi han nam tử mặc áo đen.

- Thanh Dương tông chủ Lục Thanh Quan, dẫn theo ba ngàn chúng đệ tử Thanh Dương bái kiến Thái Thượng Phương trưởng lão!

Vượt ra khỏi mọi người đầu tiên chính là Thanh Dương tông.

Cho dù như thế nào, Thanh Dương tông cũng có nhân quả sâu nhất với nam tử mặc áo đen này, chính là xuất thân sư môn.

Bởi vậy lấy tông chủ Lục Thanh Quan dẫn đầu, sau lưng theo tứ đại trưởng lão, tất cả đều tiến lên hành lễ, những trưởng lão cùng cháp sự, mấy người chân truyền thậm chí còn không có tư cách tiến lên hành lễ, còn thân là tông chủ Thanh Dương tông, thi lễ với người là vãn bối này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bây giờ tông chủ Thanh Dương tông lúc chưa thành tông chủ thì người này đã là trưởng lão của Thanh Dương tông rồi.

- Thanh Dương tông trong tay các ngươi, rất tốt!

Nam tử mặc áo đen nhẹ nhàng đáp lễ, ánh mắt chậm rãi quét qua mặt của bọn họ, cuối cùng nhìn mặt Kiều trưởng lão cùng Lăng trưởng lão, trong con ngươi bình tĩnh nhìn thấy hai vị cố nhân này dung nhan vẫn như trước nhưng lại một đầu tóc bạc, dường như cũng không khỏi hơi xúc động, nhưng cuối cùng vẫn không đặc biệt nói thêm gì, chỉ tương giao với ánh mắt của họ, sau đó khẽ gật đầu một cái.

Lúc này Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão cũng hơi đổi sắc mặt.

Trong lòng không biết có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy dường như gật đầu thôi là đã đủ.

- Bái kiến sư tôn!

Lúc này, Ma Biên Tiên Tôn Khổ Hải Vân Chu cùng một nữ thần tướng giáp bạc khác cũng đều tiến lên bái kiến.

- Tu vị của hai người cũng không tệ!

Nam tử mặc áo đen gật đầu với bọn họ, giơ tay lên nâng bọn họ dậy. Trên mặt của Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc cũng không biết là vẻ mặt gì, thoáng đổi sắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử kia dung mạo dường như chưa từng thay đổi trước giờ, không biết có bao nhiêu lời muốn nói, mà nam tử mặc áo đen kia nhìn hai người họ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:

- Là hai người sao?

Khổ Hải Vân Chu gật đầu nói:

- Bạch sư huynh hắn...

Nam tử mặc áo đen khoát tay áo một cái, nói:

- Ta biết!

Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc Đổng Tô Nhi đứng dậy, đứng ở phía sau hắn, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng nam tử mặc áo đen rất khó hình dung được tâm tình, dường như nghĩ đến mấy người khác, ví dụ như tiểu hoàng đến ở nước Ô Trì vẫn luôn không thể nào để tâm tới việc tu hành, ví dụ như tiểu các chủ Lang gia các thông minh tuyệt đỉnh nhưng tâm chí đại biến...

... không gặp được!

Dù sao đã qua ba ngàn năm rồi!

- Phương tiểu ca...

Có giọng nói hùng hậu vang lên, thân hình cao lớn so với người khác như gấp đoi, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn ôm lọ hoa màu đen đi tới trước người nam tử mặc áo đen, giọng nói hắn ồm ồm, trên khuôn mặt ngăm đen như sắt thép thoạt nhìn không hề có cảm xúc, nhưng đáy mắt lại có vẻ xúc động, đại diện cho việc bây giờ trong lòng hắn vui mừng cùng kích động lắm, cứ vậy đi thẳng tới.
Bình Luận (0)
Comment