Chương 1985: Tương phùng dưới Thiên Nhân quan (2)
Có rất nhiều tu sĩ đã không chịu được cảm giác cảnh tượng không ngừng biến hóa, vội vã nhắm hai mắt lại.
Nhưng những người tu hành tu vị cao thì thừa cơ hội này để xác minh sở học của bản thân.
Thậm chí có không ít tu sĩ nhận được tiên điển rơi từ trên trời xuống nhưng không có cách nào lĩnh ngộ khi ở Thiên Nguyên, sau khi tiến lên con đường này thì rất nhiều quan khiếu bỗng nhiên đều trở nên rõ ràng, tâm niệm không trở ngại, tu vị liên tiếp tăng vọt...
...
...
Ầm!
Không biết đã qua thêm bao lâu, dường như chỉ trong mấy nháy mắt, lại giống như đã qua trăm nghìn vạn năm.
Năng lực cảm nhận thời gian của nhân loại, ở trong lữ trình này đã mất đi tác dụng.
Trong cảm giác của chúng tu, chỉ cảm thấy cuối cùng bỗng nhiên đụng tới tầng bích chướng cực lớn cuối cùng, chấn động tâm can đứng ngồi không vững, như là đã say mê trong một giấc mộng dài huyễn hoặc lâu rồi bỗng nhiên tỉnh lại, không biết có bao nhiêu người đều ngẩng đầu, hơi mê man nhìn về nơi mình mới tới.
...
... Ở trước mặt bọn họ, trong bầu trời sao vô tận có một cửa ải cực lớn.
Cửa ải đó huyền diệu vô tận, không biết làm sao luyện thành, lẳng lặng bồng bềnh trong tinh không, dường như vô cùng nhỏ bé nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lớn lao. Tất cả những ai nhìn thấy cửa ải này đều không hẹn mà cùng có cảm giác cửa ải kia đứng ở đó chặn tinh không to lớn lại, chỉ cần cửa ải kia tồn tại, trong hoàn vũ sẽ bị chặn vĩnh viễn.
Ở xung quanh cửa ải đang trôi nổi núi lớn vô tận.
Đó là những ngọn núi như những ngôi sao to nhỏ khác nhau, cứ thế từ từ trôi nổi trong tinh không.
Chăm chú quan sát là có thể thấy ngọn núi kia là do hài cốt của rất nhiều ma vật chồng chất lên, mỗi ngọn núi đều đại diện cho hài cốt ma vật đếm mãi không hết. Tất cả núi đều tạo thành từng cụm một giống như đại dương vô tận...
- Sao lại thế...
Có người thất thanh nói, không biết là đang sợ hãi hay kinh ngạc.
Khi ở Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đều từng thấy, từng chém giết ma vật vô tận.
Nhưng nhiều hài cốt ma vật như vậy...
... Đó là có nghĩ cũng không thể tưởng được!
- Phù...
Lão Quy tiếp tục bơi về phía trước, trong quần phong có gió thổi tới.
Trên lưng rùa, chúng tu dựng hết cả tóc gáy lên.
Ở trong gió, bọn họ cảm nhận được Hắc ám ma tức nồng nặc tới mức khủng bố.
Hắc ám ma tức có nồng độ bậc này, so với trong Ma địa ở Thiên Nguyên thì nồng nặc hơn vô số lần.
Ở trong thế giới tàn tạ này lại vô cùng vô tận, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ma tức khủng bố nhường này...
Nên hình dung thế giới này như thế nào?
Hoang vu tới cực hạn, tĩnh mịch tới cực hạn, không có chút hi vọng và ánh sáng nào.
Chỉ có đại quân Thần tộc trên mai rùa, lúc này ánh mắt trở nên đau đớn mà phẫn hận, bọn họ có thể nhận ra được nơi bọn họ đang ở chính là vị trí đã từng là thiên ngoại. Nơi này đã từng là cố thổ của bọn họ, nhưng bây giờ nơi đã từng có sức sống bừng bừng đã không còn khác gì so với ba mươi ba tầng trời, đã biến thành một vùng tuyệt địa!
- Đây chính là thế giới sau khi bị phá diệt sao...
Có người nhớ tới sự thực này, cả người đều đang run lên.
Sự tuyệt vọng vô cùng vô tận này lẽ nào chính là đầu nguồn của đại kiếp nạn, là nơi mà mình phải chinh chiến?
Lão Quy vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, thân thể to lớn đánh tay một ngọn núi đang bồng bềnh trong tinh không làm cho hài cốt ma vật bị đè ép trong núi bị đánh tan ra, lại như được thức tỉnh, có thể nhìn thấy được khuôn mặt dữ tợn mà khủng bố của chúng.
Vòng qua “biển” núi tựa như vô cùng vô tận này, Lão Quy đi tới trước cửa ải kia.
Đến nơi này mới phái hiện cửa ải này so với tưởng tượng của bọn họ thì còn lớn hơn, giống như một thế giới, từ xa trấn giữa ngân hà.
Trên cửa ải viết ba chữ lớn: Thiên Nhân quan!
Bên trái cửa ải, trên lang trụ quấn quanh một con thần long cả người vảy đen, dài đến trăm trượng, bây giờ dường như đang ngủ say, có thể thấy trên thân thể nó có từng vết sẹo khủng bố, cho dù là ngủ say thì vẫn có hung khí vô tận khuấy động bốn phương.
Bên phải cửa ải thì đang có một con bạch hổ đang nằm, tẻ nhạt vung vẩy đuôi, ánh mắt miễn cưỡng quét tới.
Còn ở phía dưới cửa ải lại có một cái bệ đá.
Chúng tu trên lưng Lão Quy đến nơi này trước tiên liền đến nhìn bệ đá đó.
Sau đó bọn họ cũng nhìn thấy trên bệ đá kia giờ đang có hai người đang đánh cờ vây, một người trong đó là một nữ tử thân mặc váy trắng, dung nhan xinh đẹp, tay nâng cằm tựa như đang tính muốn chơi xấu. Còn ở đối diện nữ tử chính là một nam tử mặc áo bào đen, dung nhan của hắn anh tuấn, khí cơ mờ mịt, xung quanh không thấy đạo uẩn, chỉ có cảm giác như hòa nhập với vạn vật thiên địa.
Nhận ra được chúng tu đã đến, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía mọi người đang ở trên lưng rùa...
Không biết có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nam tử hắc bào kia thì bỗng trở nên kích động.
Đặc biệt là một vài nữ tử hồng nhan tóc bạc, trong mắt tỏa ra mấy phần vui mừng, mấy phần kinh hoảng.
Ba ngàn năm qua rồi, hắn quả nhiên còn sống...
... Hơn nữa hình như hắn chưa từng thay đổi?
Đông Hoàng Đạo chủ ổn định tâm tình, nhảy lên từ lưng Lão Quy, xa xa lướt về bệ đá.
Hai tay hắn thi lễ, vái chào từ xa: