Chương 1984: Tương phùng dưới Thiên Nhân quan (1)
Đến cảnh giới như bọn họ, tu vị tạo hóa cũng đã sớm đạt tới một cảnh giới vô cùng huyền diệu, chỉ là vì Thiên Nguyên nên vẫn luôn lưu lại nhân gian, ở một mức độ nào đó, Thiên Nguyên là vị trí mà bọn họ che chở, nhưng khi ti vi của bọn họ ngày càng tăng cao thì đã trở thành lao tù của bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác không có cách nào mở lòng.
Mãi đến tận lần này, bọn họ theo Lão Quy rời Thiên Nguyên tiến vào hoàn vũ vô biên mới bỗng nhiên cảm thấy sự áp lực trong lòng đã biến mất.
Ngay sau khi Lão Quy tiến vào tinh không, có vô số người đều phát hiện sự biến hóa trên người Thập Tôn Tiên đạo. Khí tức trên người bọn họ vốn như ánh nến lẳng lặng nhảy lên, nhưng vừa rời khỏi Thiên Nguyên lại như một sức mạnh nào đó bị áp chế, bỗng nhiên bay vọt lên, ánh nến trở thành cây đuốc, rồi sau đó trở thành bó đuốc gồ lên, giương cao giống như muốn rọi sáng toàn bộ tinh không.
- Đây chính là, cảm giác nhảy ra khỏi thiên địa?
Đông Hoàng Đạo chủ khép hờ hai mắt, cảm nhận sự biến hóa trên người mình, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói.
- Nếu như dùng châm ngôn thì đây chính là phi thăng!
Chí Tôn Tà Hoàng bình tĩnh mở miệng, chỉ là ánh mắt chậm rãi đảo qua những đạo tu khác bên trên mai rùa, trong lời nói hình như có nhàn nhạt nghi hoặc:
- Chỉ có điều ngoại trừ những người đã lĩnh ngộ tầng sức mạnh khác như chúng ta ra, đối với tu sĩ Đại Thừa bình thường, sau khi phi thăng, mất đi đại đạo thiên địa che chở, tu vi của bọn họ hẳn là phải yếu hơn trước một chút mới phải, vì sao lại cảm thấy...
Hắn nói rất có lý, cũng là chuyện mà chư vị Tiên Tôn khác đang suy nghĩ.
Bây giờ Thiên Nguyên trải qua ba ngàn năm chiến loạn, một đời thiên kiêu một đời chết trận, nhưng có vô cùng nhiều điển tịch mở ra, các loại tài nguyên cũng không còn giấu làm của riêng. Có người đã từng đánh vỡ tử lộ muốn ra khỏi Thiên Nguyên để lên cảnh giới Hóa Thần, còn mài giũa ra càng ngày càng nhiều cao nhân. Thập Tôn Tiên đạo đứng ở đỉnh cao của Thiên Nguyên thì càng không cần phải nói, bọn họ là người thành tựu Đại Thừa sớm nhất, có truyền thuyết rất nhiều người trong số họ trong ba ngàn năm này đã tìm hiểu đại đạo, chạm tới sức mạnh siêu thoát khỏi cảnh giới Đại Thừa.
Trừ Thập Tôn Tiên đạo ra, tu sĩ cảnh giới Đại Thừa của Thiên Nguyên cũng không thiếu.
Bây giờ Thiên Nguyên vốn trên lịch sử là một đời có sức mạnh Tiên đạo cường thịnh nhất trước đến nay.
Trong suy đoán của Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, lực lượng chỉ có thể càng mạnh hơn, bởi vì bọn họ đã sớm lĩnh ngộ được sức mạnh siêu thoát Đại Thừa, chỉ là khi đang còn ở Thiên Nguyên thì không dám triển khai sức mạnh kia, bị bó tay bó chân mà thôi.
Nhưng tu sĩ Đại Thừa bình thường rời khỏi Thiên Nguyên chỉ có thể trở nên càng yếu hơn. Bởi vì sức mạnh của bọn họ vốn là đến từ Thiên Nguyên, rời khỏi nó thì giống như mất đi bổn nguyên.
Nhưng bây giờ bọn họ quan sát, chỉ thấy trên mai rùa, khí tức nổ vang như biển, chiến ý ngập trời như vực sâu như thác nước, khí tức của nhiều người không bị yếu đi mà còn dồi dào hơn, thậm chí mãnh liệt hơn.
- Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, hắn sớm đã đưa tiên điển không thuộc về nhân gian đến nhân gian!
Lúc này lại do nữ tiên Kim Hàn Tuyết của thành Vong Nguyên – một người bình thường không giỏi nói chuyện lên tiếng, dường như đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nàng lạnh nhạt nói:
- Điển tịch Tiên đạo vốn không thuộc về nhân gian, vì lẽ đó tu luyện nó ở nhân gian tuy có ích lợi lớn nhưng lại không thể hiện được ưu thế chân chính, mãi đến khi rời khỏi nhân gian mới phát ra uy lực thực sự, đây mới là dụng ý ban đầu hắn ban tiên điển cho nhân gian!
Đây vốn là một tầng cửa sổ giấy, một câu nói toạc ra, tất cả mọi người liền hiểu.
Không có ai nói thêm gì, chỉ có Đông Hoàng Đạo chủ nhẹ giọng nói:
- Bắt đầu từ khi đó, hắn đã đang chờ chúng ta!
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía trời sao xa xôi.
Người kia đã sớm đợi ở đó, hơn nữa một lần đợi là ba ngàn năm.
...
...
- Hô...
Lão Quy nhảy ra thiên địa, dễ dàng tới tinh không, phun ra khí cơ.
Một tia tiên quang bay về phía trời sao xa vô tận, dường như mơ hồ liên hệ với một đạo nào đó.
Sau đó, thân hình của Lão Quy vọt tới trước, lại có không gian vô tận bị vạch ra từng tầng một.
Đây chính là nguyên nhân chúng tu của Thiên Nguyên nhất định phải có Lão Quy dẫn đường mới có thể đi vào ba mươi ba tầng trời, khoảng cách giữa ba mươi ba tầng trời với Thiên Nguyên là cực xa, nếu như không có người dẫn đường, cho dù tu vị cao tới đâu, ở trong tinh không đi loạn hàng ngàn vạn năm cũng chưa chắc có thể tìm tới ba mươi ba tầng trời. Nhưng nếu có người dẫn đường thì có thể triển khai tu vị, xuyên qua bích chướng vô cùng, dựa vào lối phi thăng để đi thẳng tới ba mươi ba tầng trời.
Chúng tu lại một lần nữa cảm giác được sự biến ảo vô cùng của thế giới, chỉ là lần này trải qua khác với lần trước.
Bọn họ thỉnh thoảng cảm giác được mình đang xuyên qua ngân hà, thỉnh thoảng cảm thấy mình ở bên trên tinh thần tĩnh mịch hoang vu, thi thoảng cảm giác mình đang ở trong tinh hoàn xán lạn mà mỹ lệ, dường như có một lối đi nào đó xuyên thủng hoàn vũ, bọn họ đang dọc theo lối đi này để siêu thoát thời không.