Chương 2000: Khi chiến trường nổi danh (2)
Có đại tu đánh ra đòn sát thủ, nhưng lại không thể làm gì được Thiên Ma, ngược lại bị cắn nuốt tinh khí toàn thân, hóa thành thể xác không hồn, cũng có người thành công đánh tan Thiên Ma, xác định thủ đoạn của mình liền vọt về chỗ có nhiều Thiên Ma.
Nơi hấp dẫn người nhất chính là phía sau Thuyền Độ Thế lúc này, mười mấy tu sĩ Lôi Châu phi thân vọt lên giữa không trung, kích phát khí huyết toàn thân, cảnh này khiến bọn họ giống như ngọn lửa đêm trong mắt Thiên Ma. Quả nhiên không khiến họ thất vọng, mây đen trong hư không gồ lên, không rõ có bao nhiêu Thiên Ma hội lại thành mây đen vọt về phía bọn họ.
Thiên Ma đã tới gần người nhưng những tu sĩ Lôi Châu đó vẫn bất động, chỉ đột nhiên quát chói tai:
- Tới lúc rồi!
Ầm ầm ầm!
Lúc này xuất hiện vô số lồng màu vàng, phía trên có văn tự Cửu Long, lồng vàng đón gió thành lớn giữa không trung, sắp thành trận đạo, bên trong có Ly Hoả vô tận bay vút lên, bao phủ từng đám mây đen bên trong, chỉ là khu vực này vô cùng lớn, ngay cả tu sĩ Lôi Châu cũng không thể đào thoát kịp!
- Cửu Long Ly Hoả Tráo?
Có người thấy pháp bảo màu vàng liền thất thanh hô lớn.
Từ ba ngàn năm trước đã nghe nói tu sĩ Lôi Châu luyện ra dị bảo cỡ này, nghe nói là nhằm vào Thiên Ma, chỉ tiếc là vật này từng được đưa lên chiến trường, lại phát hiện không có tác dụng lớn với Thiên Ma, trở thành điều tiếc nuối khiến tu sĩ Lôi Châu thầm nghĩ mà hận.
Nhưng lại không ai ngờ Cửu Long Ly Hoả Tráo lại xuất hiện trên chiến trường của trận chiến cuối cùng.
Hiện giờ Cửu Long Ly Hoả Tráo đã được sửa rất nhiều lần, vừa xuất ra liền sinh Ly Hoả đan xen vào nhau, lại hình thành một hoả trận vô cùng lớn, vây đám mây đen đang gào thét kia vào bên trong...
Chúng tu kinh hoàng nhìn lại liền thấy tu sĩ Lôi Châu và Thiên Ma vây trong hoả trận đều bị Ly Hoả cắn nuốt, ánh mắt của những tu sĩ Lôi Châu lúc sắp chết tỏa ra sự uất hận và phẫn nộ. Mà những Thiên Ma lại rống to kinh thiên động địa, điên cuồng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, lại bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo vây lại bên trong, luyện hoá từng chút một.
- Ha ha, sau ba ngàn năm cũng đã chứng minh cho cái tên Lôi Châu luyện khí của chúng ta rồi!
Vào lúc vô số Thiên Ma đều bị luyện hoá, phía dưới vang lên vô số tiếng cười to.
Trong tiếng cười mang theo sự hãnh diện tự hào, xen lẫn chút chua sót không rõ.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói tới những chuyện sầu thương này, sau khi xác định được tác dụng của Cửu Long Ly Hoả Tráo, nhanh chóng có tu sĩ Lôi Châu lấy ra bảo vật vọt về khắp nơi trên Thuyền Độ Thế, đưa Cửu Long Ly Hoả Tráo vào trong tay các tu sĩ phòng ngự khác.
Không có ý tưởng gì quý giá, chiến trường là thạch thất, chiến trường cũng đã thành danh, sao có thể không nắm bắt cơ hội?
Ý chí không thay đổi, công phá thiên địa!
Xung quanh từ trên xuống dưới đều là sinh linh Hắc Ám và Thiên Ma vô tận, Thuyền Độ Thế muốn đi tới tất nhiên cực kỳ gian nan, chúng tu Thiên Nguyên cũng không thiếu dũng khí lấy thân diệt ma cùng trí tuệ tích luỹ sau vô số lần đại kiếp nạn, hiện giờ giống như pháo hoa nở rộ trong trận chiến này, biểu hiện ra tác dụng không giống bình thường, tăng thêm chút hy vọng trên con đường gần như tuyệt vọng. Con đường đi tuy khó, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn không dừng lại, hơn nữa khí huyết chúng tu trên thuyền vô tận, vẫn chưa lộ ra hiện tượng thất bại!
- Sinh mệnh giống như kiến hôi, bởi vì không biết nên không sợ sao?
Trong hư không phía xa có vô số thân ảnh trầm mặc, kiên định lơ lửng giữa không trung, bọn họ mặc kệ ma vật và Thiên Ma bay ngang qua bên người, thân hình bất động giống như đá ngầm bên trong nước lũ. Bọn họ nhìn thấy từng cơn sóng ma vật đánh về phía Thuyền Độ Thế, uy thế điên cuồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lật, nhưng Thuyền Độ Thế vẫn kiên cố như bàn thạch, bất động không đổ, những tu sĩ Thiên Nguyên đứng trên thuyền, khí huyết mạnh mẽ đánh lui từng làn sóng Ma vật...
Có người mang sắc mặt tái mét, có ngươi hơi bất ngờ, cũng có người lộ ra vẻ khinh thường.
- Con kiến bị bức bách còn hiểu phải kết thành đoàn qua sông, huống chi là hy vọng cuối cùng của một nền văn minh.
Nhưng lại có người không hề hoang mang, thản nhiên cười nói:
- Cho nên hiện giờ bọn họ có thể chống đỡ thế này cũng không khiến người ta bất ngờ!
- Chống đỡ một hồi cũng không có gì, chỉ hy vọng bọn họ hiểu có mấy phần có thể chống được tới cuối cùng.
Một vị nam tử mặc thanh bào bên cạnh cười dài nói một câu.
Rất nhiều chúng sinh xung quanh đều quay đầu nhìn thoáng qua bóng tối phía sau, sau đó ánh mắt nặng nề, thấp giọng cười nói:
- Cuối cùng bọn họ có thể chống đỡ tới lúc nào vẫn phải xem chúng ta muốn ra tay khi nào…
...
Những bóng đen khác nghe xong cũng trầm mặc một lúc.
Dường như đối với những sinh mệnh dài dằng dặc như bọn họ, không ai nguyện ý ra tay vào lúc này.
Chỉ là đã nói đến mức đó, thế cục cũng đã phát triển tới cục diện như bây giờ, bọn họ thật sự không thể không ra tay. Bên trong bóng đen có một nam tử thân hình cao gầy, mặc quan phục, nếu toàn thân không có ma khí thoạt nhìn rất giống với một con người trong thiên địa, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Các vị đạo hữu, chúng tu kia chỉ vì một tia hy vọng lại ngự thuyền tìm chết, nếu chúng ta đi theo quân chủ tạo ra Hồng Mông, sáng lập vạn thế, như vậy lúc này sao có thể không làm phận sự của mình?