Chương 2002: Góc độ người chơi cờ (2)
Khoảnh khắc tiên bảo rơi vào trong nay, thân hình hắn bỗng dưng nặng nề, dường như không thể cầm được, nhưng dù sao tu vi hắn bất phàm, cắn răng chịu đựng vẫn có thể tiếp nhận bảo vật này. Thông qua nó, hắn mơ hồ có thể chạm tới cảnh giới rất cao, cho dù là thần thông vận chuyển hay khả năng nhìn thấu hư không đều mạnh hơn rất nhiều.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên bình tĩnh nói:
- Không được thua!
Hai tay Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nắm lấy Vãng Sinh Thần Sơn, sau đó lại nâng bằng một tay, chậm rãi gật đầu với Phương Nguyên.
Hắn nói:
- Sẽ không thua!
Vừa dứt lời liền hóa thành lưu quang, lao thẳng về phía sau Thuyền Độ Thế.
Phương Nguyên một mình khoanh tay đứng phía trước mũi thuyền.
Giương mắt nhìn về phía Hắc Ám vô tận.
Theo Thiên Nhân Quan, hoặc là vị trí lúc trước của Thiên Ngoại Thiên, đường đi tới Thái Hoàng Thiên vô cùng xa xôi.
Thái Hoàng Thiên ở trong vị trí trung tâm nhất của ba mươi ba tầng trời, Thiên Nhân Quan cũng bị vây trong vị trí cận biên nhất của ba mươi ba tầng trời, một đường chém giết về phía Thái Hoàng Thiên ít nhất phải xuyên qua năm vùng thiên địa, hiện giờ sau khi chinh chiến một hồi lâu cũng chỉ mới đi qua một thiên địa mà thôi!
Cứ trực tiếp cứng đối cứng chém giết về phía Thái Hoàng Thiên khác với lúc trước hắn một mình trấn thủ Thiên Nhân Quan.
Lúc trước bởi vì độc thủ Thiên Nhân Quan, cho nên có mọi người canh giữ, chỉ cần hắn canh giữ ở trước Thiên Nhân Quan, sinh linh Hắc Ám rất khó có thể vượt qua Lôi Trì. Nhưng hôm nay thế công thủ đã nghịch chuyển, bọn họ trở thành người tấn công!
Điều này khiến bọn họ dường như trực diện đón nhận áp lực của cả ba mươi ba tầng trời.
Áp lực này rất lớn, nhưng còn lựa chọn nào khác sao?
Hắn biết Đế Hư nhất định đang lạnh lùng nhìn mình phía sau hắc ám vô tận kia.
Ba ngàn năm nay, Đế Hư liều mạng làm phép ra nhiều sinh linh Hồng Mông, giúp thực lực của hắn tăng lên.
Nhưng ba ngàn năm trước chính hắn cũng giúp đồng đạo Thiên Nguyên có cơ hội lớn dần lên, thông qua Lục Đạo Luân Hồi đại trận đưa tiên điển quay về Thiên Nguyên, thậm chí còn đưa ra những tiên điển khác nhau đối với những nhân vật đặc thù, đều hy vọng bọn họ có thể lớn dần lên trong ba ngàn năm, muốn bọn họ phát triển dần tới độ cao bây giờ cũng là vì một trận chiến này!
Hiện giờ một trận chiến này đã xảy ra!
Hắn và Đế Hư đều có chuẩn bị, cũng đã tới lúc phải gặp nhau!
Bọn họ có thể thắng không?
Phương Nguyên không thể nắm chắc được!
Hầu như những người có khả năng chống lại những sinh linh Hồng Mông này đều là cố nhân của hắn ở Thiên Nguyên.
Ngay từ đầu bản thân đã chuẩn bị để bọn họ đi nghênh chiến những đối thủ hung hiểm nhất này...
Đây đương nhiên là một chuyện không tốt!
Nhưng vào một thời điểm nào đó bản thân lại phải đứng trên góc độ một người chơi cờ!
Vô số bóng đen mang theo sức mạnh pháp tắc hư vô kịch liệt từ các nơi đổ về Thuyền Độ Thế.
Mà bên trong Thuyền Độ Thế cũng xuất hiện mấy luồng thần quang vô tận ngăn chặn những bóng đen này!
- Vù!
Bên trong bóng đen có một vị nam tử mặc hoàng bào, khí cơ lạnh lùng, hắn đạp hư không mà tới, đi thẳng về chỗ Tiên quân trên Thuyền Độ Thế. Người còn chưa tới, khí cơ trên người đã nghiền áp hư không, tất cả mọi thứ quanh người đều trở nên nặng nề vạn phần sau khi khí cơ trên người hắn tới gần. Chỉ một sợi tinh thần rơi xuống, ngay cả kình phong đang gào thét cũng lặng yên rũ xuống, mà Tiên quân trên Thuyền Độ Thế sau khi nhận thức được, cảm giác cũng trở nên vô cùng nặng nề...
Dường như bọn họ khi tới gần người này liền có một loại kích động phải quỳ xuống!
Không phải là quỳ xuống mà là quỳ rạp xuống đất, thân thể và thần hồn đều bị nghiền thành bùn rải trên mặt đất.
Ngay lúc nam tử hoàng bào kia cách họ càng lúc càng gần, loại sức mạnh này hoàn toàn bao phủ họ, đột nhiên phía sau họ tràn ngập kim quang, cũng có một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ cuồn cuộn tiến tới. Sức mạnh này va chạm với sức mạnh trên người nam tử hoàng bào, ầm ầm lan tỏa, giống như hai lĩnh vực đan xen vào nhau, tạo ra một loại khí cơ đẩy Thuyền Độ Thế ra ngoài.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu mặc hoàng bào màu đỏ, Cửu Long quấn quanh thân, hoàng uy hình thành một mui xe phía trên đỉnh đầu, chậm rãi đi ra khỏi Thuyền Độ Thế. Sức mạnh quanh thân nàng giống như thực chất khiến khí cơ nghiền ép nhóm Tiên quân của nam tử hoàng bào tan rã, giúp nhóm Tiên quân này hít thở được một lúc, mà nàng lại không chút do dự tiến lên phía trước.
- Ngươi không nên là người mặc áo choàng này...
Nam tử mặc hoàng bào thấy Nữ đế đi tới, hai tay chắp ở phía sau, vô cùng hứng thú nhìn nàng từ trên xuống dưới.
- Đây là sinh linh Hồng Mông?
Nữ đế Cửu Trùng Thiên đánh giá người trước mắt này.
Nàng thấy người này vô cùng quen mắt, từ lúc có trí nhớ nàng đã biết Cửu Trùng Thiên có một vị hoàng thúc tổ, hắn vốn là người có tư cách trở thành Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhất, vì hắn ham danh lợi, lựa chọn tiềm tu, sau lại tiến vào Côn Luân Sơn thôi diễn phương pháp hóa giải đại kiếp nạn, sau đó lại biến mất trong thiên kiếp Côn Luân Sơn, hiện giờ thấy người này nàng mới nhớ tới.
Sau đó ánh mắt nàng trở nên có chút lạnh lùng:
- Ta thật kính nể ngươi, cho nên phải giết ngươi!