Chương 2004: Tử khí cực mạnh (2)
Những người này đều là người có tu vi mạnh nhất Thiên Nguyên lúc bấy giờ.
Chỉ là đối thủ bọn họ đối mặt cũng là địch nhân đáng sợ nhất của Thiên nguyên.
Bóng người hiện lên trong bóng tối.
Những người này đứng ở phía trước, ra vẻ đạo mạo, khác với người cùng tộc, có tổng ba mươi sáu người. Những người này đều là sinh linh Hồng Mông được Đế Hư làm phép sớm nhất, cũng sống lâu nhất, thực lực cực mạnh. Bọn họ đều có bộ dạng của chúng tu Côn Lôn Sơn, thậm chí là trí nhớ, nhìn thấy những tu sĩ Tiên Nguyên liền giống như trưởng bối nhìn thấy vãn bối, vẻ mặt đầy ý cười.
Ngoại trừ ba mươi sáu người bọn họ ra, phía sau còn có hơn trăm tên Ma Đầu.
Bọn họ mang hình dáng khác nhau, có người mọc sừng, có người toàn thân là hắc lân, có bốn chân bốn tay, có đuôi dài, có ánh mắt quỷ dị, những người này đều do Đế Hư làm phép ra từ trong Thiên Ma, chính là sinh linh Hồng Mông đời thứ hai, tuy rằng không có khí cơ thâm hậu như sinh linh Hồng Mông đời thứ nhất, nhưng lại cuồng bạo, quỷ tà hơn...
Bọn họ giống như hai trận doanh im lặng đứng giữa hư không, lặng yên đối lập.
Mà ở phía sau họ, Thuyền Độ Thế đang ầm ầm rung động, dần dần đi xa.
Ma vật vô tận khắp trong hư không giống như một bầy ong đen điên cuồng tiến về phía Thuyền Độ Thế, trong lúc nhất thời khiến hư không trống trơn vắng vẻ, chỉ còn đám người bọn họ đối mặt với nhau, khí cơ giống như sóng triều va chạm vào nhau!
- Thuyền chạy, người ở lại, các ngươi không phải giống như quân cờ bị vứt bỏ sao?
Trong sinh linh Hồng Mông có một lão giả mặc áo bào rộng, khí cơ cuồn cuộn giống như Đạo Quân, chậm rãi đi ra khỏi đám người, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Cho dù bên trong một đám sinh linh Hồng Mông, hắn cũng có vẻ khó lường, giống như trung tâm thiên địa, mà mấu chốt hơn chính là nếu so sánh hắn với Đạo chủ Đông Hoàng Sơn thì phát hiện khí chất của hai người họ tương tự nhau.
- Ngươi có hình dáng của sư tôn ta, không biết có trí nhớ của hắn không?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nhìn Đạo Quân trong đám người đối diện kia, khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Hắc Ám Đạo Quân nhìn về phía Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, nhẹ nhàng cười nói:
- Thế nào?
- Chỉ có thể nói lên một chuyện!
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nâng Vãng Sinh Thần Sơn, bước chân không dừng lại, vẫn luôn đi về phía trước, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Quả nhiên các ngươi khác với chúng ta, cho dù ngươi có tướng mạo và trí nhớ của sư tôn ta cũng tuyệt đối không phải sư tôn. Bởi vì từ khi còn rất nhỏ sư tôn đã dạy ta, Đông Hoàng nhất mạch phải tuân theo chính đạo, đọc sách rèn giũa đạo tâm, nếu có thể bảo vệ số mệnh nhân gian, Càn Khôn đại đạo...
Hắn ngẩng đầu lên, không chút hối hận cười nói:
- Vậy tử khí kia thì sao?
Phía sau hắn, hơn trăm vị đại tu Thiên Nguyên nghe xong lời ấy liền bộc phát khí cơ toàn thân ra ngoài...
Tới tu vi như bọn họ đạo tâm trong sáng, sao có thể không nhìn rõ tình huống hiện giờ của mình?
Vì tạo ra đường sống cho Thuyền Độ Thế, bọn họ chỉ có thể rời thuyền chiến đấu!
Có lẽ dù bọn họ dùng hết mạng mình cũng không phải đối thủ của nhiều sinh linh Hồng Mông như vậy, nhưng phải ngăn bọn chúng lại.
Đây đương nhiên là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất, nhưng lại không có cách nào trốn tránh.
Bởi vì bọn họ là người vô cùng mạnh của Thiên Nguyên!
Trời sập xuống, kẻ yếu có thể trốn, nhưng cường giả thì phải chống đỡ!
Đây là một trận chiến sáng lạn nhất trong hơn mười vạn năm mười ba tầng trời bị tiêu diệt.
Bên trong ba mươi ba tầng trời tĩnh mịch, dù là đại thần thông giả đại chiến sinh tử cũng có vẻ bừng bừng sinh cơ!
Mà một trận chiến này thậm chí còn mạnh hơn một trận chiến ở Thiên Ngoại Thiên.
Chỉ tiếc trận chiến này lại không có người xem.
Đại tu Thiên Nguyên tham dự trận chiến này cũng không ai nghĩ sẽ có người nhìn thấy trận chiến này, nhớ kỹ trận chiến này, thậm chí không ai nghĩ mình có thể sống sót mà rời khỏi. Bọn họ chỉ biết, cho dù thế nào bản thân cũng phải ngăn cản những sinh linh Hồng Mông này lại!
Vì thế Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cầm Vãng Sinh Thần Sơn trong tay trấn áp một phương, đạo uẩn mênh mông vô tận, thân hình như hoà tan bên trong thiên địa, giống như muốn hoá thân thành thiên địa từ trên trời đánh xuống, pháp tắc vô tận như hoá thành sóng triều từ Cửu Thiên hạ xuống, cuốn về phía những sinh linh Hắc Ám vô tận kia. Mà bên trong pháp tắc vô tận này, thân hình hắn biến ảo, Vãng Sinh Thần Sơn lớn dần lên trong tay hắn, nặng nề giống như thiên địa khiến cả thế giới chấn động không thôi!
Còn Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại toàn thân đều là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đi tới từ trong bóng tối, cuồng đao trong tay múa may trảm ngang cả thế giới, ngay cả bình hoa màu đen trong lồng ngực hắn cũng phóng ra từng sợi hào quang, bù lại khí huyết cho hắn.
Chí Tôn Tà Hoàng ôm tà đao, chặt đứt thời không!
Sư Tôn Thập Nhị Thiên Ma Quân xuất quỷ nhập thần, kiếm đâm Hồng Mông.
Lão Quái Tống Long Chúc Hoàng Sa dẫn động tàn tích vô tận xung quanh, cát vàng thổi quét khắp thiên địa.
Trong hư không có thể thấy Bạch Phát Nữ Tiên Hiệp Vong Nguyên Thành mang theo gió tuyết tràn ngập khắp thiên địa đại chiến với lão giả cầm trúc trượng trong tay, đại tuyết vô tận từ vô lượng vô biên trở thành huyết khí tràn ngập, sau đó lại thành màu đỏ như máu, mang theo một loại mĩ cảnh tuyệt sắc trong thiên địa hắc ám, nhưng mặt nàng vẫn không thay đổi, toàn thân máu tươi giống như một đoá hoa.