Chương 2013: Ta thua, ngươi cũng không thắng (2)
Giọng nói kia có vẻ tức giận tới nổ phổi, hừ lạnh nói:
- Chướng mắt!
Sau khi giọng nói này vang lên, hư không xung quanh lại có ma tức quay ngược trở lại, có một bóng đen hiện ra. Nàng ta có một đầu tóc đen, sắc mặt tái nhợt giống như không có huyết sắc, đôi môi đỏ mọng, hồng tới mức muốn chảy máu, xuất hiện ở Đế Cung. Sắc mặt nàng dường như cũng có chút do dự, giống như chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn thế này...
Hiện giờ Lạc Phi Linh đã tới đường cùng, chỉ có nàng mới có thể giúp nàng ta.
Mà nếu nàng giúp nàng ta, trên phương diện nào đó cũng chính là giúp cả thiên hạ…
Nhưng bản thân dựa vào cái gì để giúp?
... Dù sao nàng cũng không phải con người!
...
Ầm ầm!
Luồng tàn linh kia bay ra khỏi Đế Trì, dẫn động ma tức vô tận, bên trong trộn lẫn các mảnh nhỏ pháp tắc khó có thể hình dung, giống như sóng thần điên cuồng tiến về phía Lạc Phi Linh, đối mặt với khí cơ đáng sợ này, ngay cả Lạc Phi Linh cũng sẽ trực tiếp vỡ thành từng mảnh nhỏ...
Lúc này Lạc Phi Linh đang cầm đạo tức trong tay căn bản không dám trực diện tiếp chiến!
- Ta biết ngươi sợ, nhưng ngươi phải tin tưởng hắn!
Thân hình Lạc Phi Linh vột vàng tránh qua một bên, cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng nữ tử yêu dị kia!
Nàng bỗng nhiên quay đầu nói một câu với nàng kia.
Cũng ngay vào lúc này, tàn linh vọt ra từ bên trong Đế Trì đã hợp lại với ma tức vọt tới trước người nàng, cho dù nàng muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể giao thủ với tàn linh. Nữ tử yêu dị kia nghe xong lời của nàng cũng như hạ quyết tâm, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, vừa nói vừa bay thẳng về phía trước.
Một câu kia chính là:
- Hắn thì tính là cái gì?
Vừa dứt lời nàng liền đón nhận tàn linh bên trong Đế Trì!
Hai tay vung ra dẫn động ma tức, lại có thế lực ngang nhau với tàn linh.
Thắng bại giữa hai người đương nhiên không phân rõ nhanh như vậy.
Chỉ là sau khi nàng tiếp nhận được tiến công tập kích của tàn linh, Lạc Phi Linh cũng nắm bắt cơ hội nhanh chóng chạy như bay, giống như một luồng hồng mang đi ngang qua khu vực phức tạp bên trong Đế Cung, đi thẳng tới phía trước Đề Trì, hai tay nâng luồng đạo tức kia lên cao.
- Vù...
Một luồng đạo tức rơi vào bên trong Đế Trì.
Khí tức nhìn như hư vô mờ mịt lại vang lên một tiếng tụng kinh xa xưa nặng nề.
...
Đế Trì này ma tức cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, bên trong có ma tức vô tận trào ra, vĩnh hằng vô tận, nhưng khi tia sáng này rơi vào bên trong Đế Trì lại khiến Hắc Ám vô tận bên trong Đế Trì xuất hiện một luồng hào quang màu trắng chói mắt, Ma tức xung quanh cũng như bị hào quang màu trắng này dẫn động, va chạm vào nhau, dần dần mai một, giọng nói bọn chúng đan xen vào nhau giống như có người đang tụng kinh, hơn nữa âm thanh này như có thể xuyên thấu thiên địa, khuếch tán ra ngoài rất xa...
Vì thế tất cả mọi người bên trong Thái Hoàng Thiên đều nghe được tiếng tụng kinh.
Cho dù là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Quy, hoặc là những tu sĩ Thiên Nguyên đang liều mạng chém giết.
Mỗi người đều vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế Cung.
Sau đó bọn họ nhìn thấy phía trên Đế Cung ma tức cuồn cuộn xuất hiện một chút ánh sáng.
Từ xa nhìn lại giống như một ngọn hải đăng bên trong bóng tối.
Ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, Đông Hoàng Đạo chủ và đại tu Thiên Nguyên đang toàn lực phòng ngự ngăn cản sinh linh Hồng Mông Hắc Ám tới gần cũng nghe được tiếng tụng kinh kia, sau đó trong lòng họ đều chấn động, cho dù là người đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ còn một chút đạo tức đều sáng lóa mắt, khí lực mỏng manh tràn ra, yên lặng nghe đạo uẩn kia, quên đi sự chém giết xung quanh.
Những sinh linh Hồng Mông còn sót lại cũng quên chém giết...
Vào lúc này trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi không thể nói rõ...
- Chúng ta làm được...
Vào lúc này, cho dù đạo uẩn toàn thân Phương Nguyên đều tiêu tán, quanh thân hiện lên mấy vết rách vô tận, thoạt nhìn cả người có chút rách nát không thể chịu nổi, hắn vẫn đối mặt cùng một chỗ với thiên địa đang vặn vẹo hỗn loạn, vẫn thẳng tắp canh giữ ở trước Thái Hoàng Thiên, không để vùng thiên địa vặn vẹo kia lại cần Thái Hoàng Thiên, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, mãi tới khi nghe được tiếng tụng kinh, cũng cảm ứng được biến hóa xảy ra trong Thái Hoàng Thiên mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hiện lên ý cười.
Đạo tức đã tiến vào trong Đế Trì, lại có đại trận bảo vệ, lúc này mới xem như đại cục đã định!
- Vậy thì thế nào?
Qua một lát sau giọng nói Đế Hư mới vang lên, mang theo một chút mệt mỏi và suy yếu không thể nào hình dung.
Không biết hắn phải chấp nhận kết quả này như thế nào, nhưng khoảnh khắc đạo tức tiến vào trong Đế Trì, hắn cũng như mất đi tinh thần!
- Đạo tức sẽ càng ngày càng mạnh, mà ngươi sẽ càng ngày càng suy yếu!
Phương Nguyên nhìn về phía thế giới vặn vẹo kia, nhẹ giọng trả lời:
- Một ngày nào đó ngươi sẽ chết, cho nên...
Tay áo hắn tung bay, nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
- Vẫn là ta thắng!
...
Đế Hư không phản bác lời nói của hắn, qua thật lâu mới có giọng nói truyền tới:
- Ta thua, ngươi cũng không thắng!
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn về chỗ truyền tới âm thanh.
Đế Hư nói xong những lời này, thật lâu sâu mới cúi đầu nở nụ cười.