Chương 2012: Ta thua, ngươi cũng không thắng (1)
Về phần hắn lại khiến vảy bong ra thành từng mảng, huyết nhục mơ hồ, giống như rắn lột da.
- Nó thật đẹp...
Lạc Phi Linh đi nhanh về phía trước, Hồng Loan ảnh hiển hoá phía trên đỉnh đầu, vẫn không quen quay đầu tán dương Thanh Long một tiếng.
- Đúng vậy!
Thanh Long ngẩng đầu máu tươi đầm đìa, nở nụ cười ác độc nhìn Lạc Phi Linh.
- Meo!
Lúc này Bạch Hổ cũng ngẩng đầu lên nhìn thế cục xung quanh, trong đôi mắt tối đen phát ra tiếng động tàn nhẫn, bỗng nhiên buồn bực kêu to, nhưng kêu ra lại là tiếng mèo kêu, nghe thấy tiếng cười của Lạc Phi Linh, Bạch Hổ dường như có chút ngượng ngùng ghét bỏ liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái.
Đuôi thật dài phía sau dựng lên, run run vẽ nên một bức phù văn trên hư không, theo sự xuất hiện của phù văn này, thiên địa hư không biến ảo vô cùng, một cánh cửa không gian mở ra!
- Bạch đại gia, ta muốn giải thích một chút, lúc trước giẫm phải đuôi của ngài thật là ngại…
Lạc Phi Linh lớn tiếng nói xin lỗi, sau đó trốn vào trong cánh cửa không gian cùng với những tu sĩ Thiên Nguyên còn thừa lại.
Ba ngàn năm nay nàng và Bạch Hổ không ai phục ai, ai cũng không vừa mắt người kia.
Hiện giờ đã trải qua ba ngàn năm, vẫn là nàng hạ thấp mình trước.
Bạch Hổ nghe được lời này lại có chút đắc ý, vô cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, sau khi nhìn thấy Lạc Phi Linh vọt vào trong cánh cửa không gian liền chuyển động thân mình, thân hình biến ảo giống như núi lớn màu trắng canh giữ ở trước cửa không gian!
Đi qua cánh cửa không gian, trước mặt đám người Lạc Phi Linh liền xuất hiện một Tiên Đế Cung cao cao tại thượng, một bậc thang trắng noãn như ngọc giống kéo dài từ trên bầu trời xuống dưới, Tiên Đế Cung đã gần ngay trước mắt. Nhưng lúc này lại có vô số khí cơ hung ác điên cuồng truyền tới từ trên Tiên Đế Cung, lại có đạo tức phát ra giống như pháp trận vô cùng lớn bao phủ ở trước Tiên Đế Cung.
- Tiểu nha đầu, hôm nay cho ngươi xem khí phách của lão Quy ta...!
Huyền Quy vọt ra khỏi đám người, bốn trảo vung lên, đại địa xung quanh liền xuất hiện vô số vết rách đáng sợ, nó mượn nhờ sức mạnh chụp vào thiên địa, thân hình quay cuồng nhảy vào phía trên trời cao, mai rùa sau lưng chợt bóc ra, ẩn chứa khí cơ đại đạo, hào quang màu vàng hiển hoá phía trên mai rùa, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn tinh diệu như ẩn chứa đại đạo.
Mai rùa di chuyển trên không trung, dần dần hoá thành một cây cầu lớn tiến thẳng về phía trong Tiên Đế Cung.
Đại trận ma tức bao phủ Tiên Đế Cung không hề huyền diệu, trực tiếp bị xuyên thấu.
Cũng vào lúc này mới có người nhớ ra lão Quy là một trong những tồn tại tinh thông trận đạo nhất thế gian.
Những lão tổ đại trận trước đây đều ngộ ra trận đạo từ trên lưng nó!
- Chỉ còn cách một bước...
Theo Thanh Long càn quét ma vật, Bạch Miêu mở ra cánh cửa không gian, lão Quy phá vỡ đại trận ma tức của Đế Cung, trước người Lạc Phi Linh đã là một con đường bằng phẳng, nàng cũng không nhiều lời, lập tức chạy như bay, đạp lên phía trên cây cầu tạo thành từ mai rùa, vọt thẳng về phía Tiên Đế Cung. Mà lúc này trong Tiên Đế Cung cũng có vô số ma vật bảo vệ Đế Cung chen chúc nhau tiến lên giữa không trung đánh về phía nàng...
Chỉ là tới một bước này, không cần nàng nhiều lời, những sinh linh Thiên Nguyên còn sót lại theo nàng vọt vào Tiên Đế Cung cũng liều mạng tiến ra đón đỡ, ngăn cản vô số ma vật, một đường phóng về trước, khoảng cách giữa nàng với Đế Cung càng lúc càng gần, người bên cạnh cũng càng lúc càng ít!
- Vèo!
Lúc bên cạnh nàng chỉ còn ít ỏi mấy người, nàng cũng đã vọt vào bên trong Đế Cung!
Hồng Loan ảnh phía trên đỉnh đầu như che đậy cả không trung, nhẹ nhàng trong suốt trốn vào trong Đế Cung!
Trong khoảnh khắc này, không biết có bao nhiêu tu sĩ đang liều chết chinh chiến ở trong Thái Hoàng Thiên đều ngẩng đầu nhìn lên.
...
- Nghịch chuyển Hồng Mông, ngươi nghĩ đơn giản như thế sao?
- Thế sự tạo hoá, chúng ta mới xuất thế, các ngươi lại muốn đoạt đi số mệnh của chúng ta?
Nhưng ngay lúc Lạc Phi Linh vọt vào trong Tiên Đế Cung, bên trong chợt có âm thanh vang vọng. Theo âm thanh này nhìn lại, chỉ thấy sâu bên trong Đế Cung, trong Đế Trì tràn ngập ma tức có một bóng đen bay ra ngoài, lớn mạnh theo bão táp, bàn tay to chụp thẳng về phía Lạc Phi Linh, nghe âm thanh và hình dáng này dường như không hề khác Đế Hư đang ở bên ngoài...
- Lại để một đám tàn linh ở nơi này...
Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi.
Hiện giờ nàng khống chế đạo tức, không dám phân thần, bởi vậy một đường đi tới đều chỉ chú trọng tới đạo tức, chưa bao giờ ra tay.
Vô cùng vất vả vọt vào bên trong Đế Cung, hy vọng đã ở trước mặt, lại không ngờ Đế Hư còn để lại một luồng tàn linh ở bên trong Đế Trì này. Tuy rằng chỉ là một luồng tàn linh, không thể cường đại giống như Đế Hư ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, nhưng đây là ý niệm trong đầu hắn, không thể khinh thường, nếu tay chân hắn rãnh rỗi như lúc bình thường chắc chắn sẽ chiến một trận, có điều lúc này lại đang bảo vệ đạo tức...
Sắc mặt Lạc Phi Linh biến đổi, quyết định làm ra một chuyện.
Nàng không cứng đối cứng với tàn linh kia, chỉ phi thân lui về phía sau, sau đó kêu to:
- Ngươi còn không ra mau?
Bên cạnh nàng không còn ai, nhưng theo lời nói của nàng vang lên lại có người lạnh lùng trả lời:
- Dựa vào cái gì?
Lạc Phi Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Cho phép ngươi làm tiểu nhân?