Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400: Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (1)

Chương 400: Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (1)
"Đệ tử Thanh Dương tông chạy trốn rồi sao?"

Bên trong khách điện Thanh Dương tông, Cam Long Kiếm mặc một chiếc áo bào rộng đang dựa lưng vào Toan Nghê Thú, vẻ mặt tỏ ra hết sức lười biếng.

Mà trước người hắn lại có một người nữ tử mặc áo bào màu vàng, chính là đại đệ tử chân truyền của Long Ngâm phong Thanh Dương tông, tên là Mạc Yên Nhiên. Nàng thấp giọng thở dài, nói: "Đúng vậy! Chắc hẳn ngài cũng đã biết, trước đó không lâu Ma Tức hồ xảy ra hỗn loạn, rất nhiều ma vật đều chạy ra. Đệ tử tiên môn ta đương nhiên phải đi ra xung quanh trừ ma, những ma vật kia phần lớn đều đã bị giết chết, cũng có một phần bị bắt về nhốt vào địa lao, chuẩn bị quan sát tập tính bọn chúng để dễ nghiên cứu đối sách, thật không ngờ tối hôm những ma vật này lại làm loạn. . ."

Cam Long Kiếm tựa như cười mà không cười lắng nghe nàng nói, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.

Ngược lại vị đại đệ tử chân truyền họ Mạc này lại hết sức điềm tĩnh, nói chuyện từ đầu đến đuôi hợp tình hợp lý, không lọt một giọt nước.

"Được rồi, đừng bịa chuyện kể lể nữa!"

Cam Long Kiếm nghe nàng giải thích nhiều như vậy, dường như đã mất hứng thú nghe nàng nói tiếp, không nhịn được khoát tay áo, cười nói: "Ta cũng đã sớm đoán được sẽ có một màn như thế này, các tiền bối Thanh Dương tông biên soạn chuyện xưa cũng thật tài tình đó. Nhưng ta không quan tâm đến những thứ này, ta chỉ quan tâm một chuyện, người trong địa lao của Thanh Dương tông các ngươi chạy mất, giờ phải làm như thế nào? Còn có cả pháp bảo bị hắn đánh cắp. . ."

"Việc này không liên quan đến chúng ta nha. . ."

Nữ đệ tử họ Mạc ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại tỏ ra vô tội nói: "Hết thảy mọi thứ từ động phủ đến chỗ tu hành của tên phản đồ Thanh Dương tông kia, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì cứ lục soát hết là được, Thanh Dương tông chúng ta nhất định sẽ không ngăn cản, còn có thể phái người giúp đỡ ngươi tìm kiếm nữa kìa. . ."

"A, vậy nếu không tìm thấy thì như thế nào?"

Cam Long Kiếm nghe được câu nói qua loa đại khái này, nở nụ cười lạnh, nói thẳng: "Tông chủ Thanh Dương tông ở nơi nào, ta muốn bái kiến. . ."

Nữ đệ tử Thanh Dương tông mặc áo bào màu vàng, Mạc Yên Nhiên mang theo vẻ áy náy nở nụ cười nói: "Tông chủ bế quan. . ."

Cam Long Kiếm nao nao, cười lạnh nói: "Vậy Thái Thạch trưởng lão phụ trách giới luật ở đâu?"

Mạc Yên Nhiên tiếc nuối nói: "Thái Thạch trưởng lão đột nhiên nhiễm phong hàn, ngã bệnh. . ."

Sắc mặt Cam Long Kiếm đã hơi xanh lại: "Tần trưởng lão. . ."

Mạc Yên Nhiên tỏ ra đồng cảm nói: "Tần trưởng lão nói hắn không muốn gặp ngươi!"

"Chuyện này. . ."

Cam Long Kiếm ngẩn người, trên mặt ngược lại lộ ra cụ cười lạnh, khẽ vỗ vỗ đầu Toan Nghê Thú, thở dài: "Quả nhiên đều là một đám lão hồ ly mà, ta cũng coi như đã tính toán cặn kẽ trước sau, nhưng lại không tính tới da mặt những lão gia hỏa này dày như vậy. Xem ra mặc dù bọn hắn khách khí với ta, nhưng khách khí thật ra là đối với tiên môn sau lưng ta, còn ta thì không hề để vào mắt đi..."

Hắn vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử mặc áo bào màu vàng Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên không đợi hắn mở miệng, tiện thể nói: "Đi thong thả, không tiễn!"

Tên chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nao nao, trên mặt lại hiện ra ý cười, nói: "Đa tạ!"

Ra khỏi khách điện, Cam Long Kiếm cùng Toan Nghê Thú sánh vai bước lên mây, chậm rãi rời khỏi Âm Sơn tông.

Chỉ thấy trên dưới Thanh Dương tông lúc này đều là hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Lúc hắn đến, không khí long trọng giống như toàn tông không thể ra nghênh tiếp hết được mà tiếc nuối vậy, vậy mà thời điểm hắn rời đi, ngay cả một người đưa tiễn cũng không có, điều này cũng khiến cho hắn đánh giá được thái độ của Thanh Dương tông. Nhưng Cam Long Kiếm chậm rãi bước trên mây, nét mặt vốn sa sầm lại chuyển thành nụ cười lạnh.

Trong đáy mắt hắn hiện ra vẻ trào phúng sâu sắc.

"Ngoài sáng thì tỏ ra yếu thế, trong bóng tối lại giở trò quỷ sao?"

Sau khi hắn rời núi liền lao thẳng về một tòa thành trì ở phía đông, hơi phân biệt phương hướng lại hạ xuống bên trong một tòa đình viện rộng lớn cực kỳ hoa mỹ. Hắn chậm rãi ngồi xuống giữa phòng, bên cạnh có một thiếu niên thon gầy tuấn tú nhẹ nhàng bê một tách trà đi tới đặt ở bên tay hắn, cung kính nói ra: "Công tử vất vả rồi, so với dự tính của tiểu nô còn sớm hơn!"

Cam Long Kiếm chậm rãi nhìn lướt qua xung quanh, khẽ cau mày nói: "Cửu U cung vẫn chưa mang người tới sao?"

Thiếu niên kia nói: "Đêm qua Toan Nghê truyền âm báo lại cho chúng ta phương hướng tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn, lúc ấy thích khách Cửu U cung liền đuổi theo. Nhưng lại sợ động thủ ở gần Thanh Dương tông sẽ có trưởng lão Thanh Dương tông xuất thủ chen ngang, nên bọn hắn quyết định cách xa thêm một chút lại ra tay, sau đó liền âm thầm tiềm hành đi theo ba người kia ra ngoài ngàn dặm mới ra tay. . ."

Sắc mặt Cam Long Kiếm âm trầm, lạnh lùng nói: "Nếu như đã ra tay, vậy người đâu?"

Thiếu niên kia có chút dừng lại, nhỏ giọng nói: "Thanh Dương tông dốc hết vốn liếng, hộ tống tên đệ tử Thanh Dương tông kia lại là ba vị tử sĩ cảnh giới Trúc Cơ. Bọn hắn hung hãn không sợ chết, cũng không biết tìm được viện binh từ nơi nào, thế mà giết lui thích khách Cửu U cung. Thế nhưng mục đích của bọn hắn cũng rất rõ ràng, hẳn là muốn hộ tống tên Phương Nguyên kia rời khỏi Việt quốc, đi tới Truyền Tống Đạo Đài của Nguyên Phong quốc!"

"Vậy mà thất bại rồi sao?"

Cam Long Kiếm cũng tỏ ra nao nao, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Mặc dù hắn đã đoán được ý đồ của Thanh Dương tông nên cũng không sốt ruột, nhưng vào lúc này lại nghe được ngay cả thích khách Cửu U cung mình sớm bố trí cũng không ngăn được Phương Nguyên, liền lập tức cảm thấy phẫn nộ đến hai mắt vằn đỏ, khẽ quát lên: "Thích khách Cửu U cung không phải tự xưng là Thanh Phiên vừa ra, liền dễ như trở bàn tay sao?"
Bình Luận (0)
Comment