Chương 401: Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (2)
"Sao còn để cho người ta chạy trốn? Nếu như tên đệ tử Thanh Dương kia đi về hướng Nguyên Phong quốc, mục đích tất nhiên là muốn mượn đại trận truyền tống trên Vấn Đạo sơn của Nguyên Phong quốc rời đi, một khi hắn một mạch chạy trốn được tới Trung Châu, thì ta biết đi nơi nào tìm hắn đòi kiện pháp bảo kia chứ?"
Tên thiếu niên tiểu nô kia vội nói: "Công tử bớt giận, nếu thích khách Cửu U cung đã tiếp nhận vụ mua bán này, thì không đạt mục đích sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cho dù phải truy sát đến Trung Châu chắc hẳn cũng sẽ không bỏ qua tên đệ tử Thanh Dương tông kia. Huống chi vừa rồi bọn hắn truyền tin về nói, hiện tại vẫn đang bám theo tên đệ tử Thanh Dương tông kia, cũng chưa chắc sẽ không bắt được hắn, mong công tử kiên nhẫn đợi thêm một lát. . ."
"A, giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tốn 3000 linh tinh, ta muốn bảo đảm bọn hắn có thể đưa tên đệ tử Thanh Dương tông kia nguyên vẹn đến trước mặt ta, nên liền xuất ra hơn 20 vạn linh tinh, không phải là để bảo đảm ổn thỏa hay sao? Vậy mà bọn chúng vẫn để hắn chạy trốn. . ."
Cam Long Kiếm thấp giọng nói, ánh mắt lấp lóe: "Nếu như thật sự để cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát, vậy chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước sao?"
Tiểu nô kia nao nao, thấp giọng nói: "Công tử vẫn chưa tìm được pháp bảo kia?"
Cam Long Kiếm chậm rãi lắc đầu, nói: "Ngay cả căn lầu nhỏ của tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã cũng đã lật khắp, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì, trên người hắn ta đã soát qua cũng không có, chắc là đã được hắn giấu ở một nơi nào đó, nhất định phải sưu hồn mới được. . ."
Tiểu nô kia nao nao, nói: "Vậy có khi nào. . . bị Thanh Dương tông nuốt riêng không?"
Cam Long Kiếm lắc đầu, nói: "Thanh Dương tông không có lá gan lớn như vậy, huống hồ bọn hắn cũng không biết tầm quan trọng của món pháp bảo kia. Bằng không mà nói, tên đệ tử Thanh Dương tông này chỉ sợ đã sớm bị bọn hắn âm thầm giết chết, rồi xóa sạch hết thảy dấu vết, căn bản sẽ không chờ ta tìm tới cửa. Nhìn phản ứng hiện tại của bọn hắn liền biết, trước đó quả thực bọn hắn không biết chút nào đối với chuyện này!"
Tên tiểu nô kia cũng không nhịn được nhíu mày: "Thế nhưng mà công tử, ngươi cũng không biết hình dáng pháp bảo kia sao?"
Cam Long Kiếm cười lạnh, nói: "Coi như không biết, chắc chắn ta cũng có thể nhận ra được!"
Nói rồi, hắn lại thở dài một hơi, nói: "Sư tôn từng thầm nhắc nhở ta về nhi tử của lão súc sinh Nam Hoang Yêu Vương kia cặn kẽ, không được mười phần thì cũng có tám phần. Cho dù con khỉ da bạc kia là do ái thiếp của hắn sinh ra, thì cũng có thể được bao nhiêu phân lượng chứ? Ta còn nghe nói, sau khi con khỉ kia trộm pháp bảo của hắn rời khỏi Nam Hoang, trong cơn tức giận lão súc sinh kia ngay cả ái thiếp cũng đều nuốt gọn, không có chút thể diện nào!"
"Loại yêu vật này, ngươi nói đến phụ tử tình thâm gì đó chẳng phải là chuyện tiếu lâm sao?"
"Chỉ sợ nhi tử bảo bối kia bị người giết ở ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý, huống chi tên nhi tử này còn phản bội hắn?"
"Nếu như sư tôn đoán không lầm, món pháp bảo bị trộm kia chắc chắn không phải phàm phẩm!"
"Có thể khiến cho Nam Hoang Yêu Vương coi trọng như vậy, nói không chừng còn là một kiện pháp bảo Thần giai trong truyền thuyết. . ."
Nói đến đây Cam Long Kiếm chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khốc liệt: "Tuyệt không thể để tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn tới Trung Châu. Truyền tin cho thích khách Cửu U cung, ta không cần biết bọn hắn ẩn giấu bao nhiêu thích khách tại Việt quốc, lại có bao nhiêu Câu Điệp Sứ chủ cờ, nhưng bọn hắn nhất định phải bắt tên đệ tử Thanh Dương tông kia lại trước khi hắn chạy khỏi Việt quốc cho ta...”
"Mời được hai vị Câu Điệp Sứ sao?"
Tiểu nô kia lại tỏ ra lưỡng lự, cười khổ nói: "Điều này không hợp quy củ của Cửu U cung đi. . ."
Cam Long Kiếm lạnh lùng nói: "Bọn hắn không bắt được người trước cũng đã là phá hư quy củ của mình, hiện tại ta chỉ muốn đòi người, ai sẽ dị nghị chứ? Đừng nói là hai vị Câu Điệp Sứ gì đó, cho dù là ba vị ta cũng muốn, nhưng nhất định phải bắt được người!"
Tiểu nô kia nghe vậy cũng không dám nói nữa, vội vàng đi truyền tin.
Hồi lâu sau, hắn tỏ ra mừng rỡ trở về, nói: "Phòng thu chi Cửu U cung nói, bọn hắn cho rằng công tử nói có lý, đúng là công tử đã nói muốn thích khách Cửu U cung đưa người tới trước, do đó tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát là khuyết điểm của bọn hắn. Cho nên bọn hắn đáp ứng điều kiện của công tử, tất cả thích khách trong Việt quốc đều sẽ được điều tới làm chuyện này, đồng thời còn không lấy tiền!"
Cam Long Kiếm nghe lời này, tâm trạng mới thoáng thả lỏng một chút, khẽ gật đầu: "Cửu U cung vẫn còn có quy củ!"
Nói rồi, hắn vươn người đứng dậy, lãnh đạm nói: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn hắn, chúng ta cũng đuổi theo đi!"
"Grào. . ."
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, con Toan Nghê Thú dường như tỏ ra nôn nóng bất an, gầm nhẹ không thôi.
Cam Long Kiếm nhíu mày, nói: "Sửu Nhi đánh hơi được cái gì rồi?"
Thiếu niên kia lúc này mới nghĩ tới, cười nói: "Công tử đến đây, tiểu nô có trò vui cho ngài xem. . ."
"Ngươi luyên thuyên cái gì vậy?"
Cam Long Kiếm có chút bất mãn, lạnh lùng nhìn tiểu nô kia một chút.
Tiểu nô kia vội nói: "Công tử bớt giận, đây là tiểu nô trong lúc vô tình phát hiện, tuyệt đối sẽ không khiến công tử thất vọng!"
Nói rồi hắn đi trước dẫn đường, Cam Long Kiếm nhẫn nại đi theo đến bên ngoài một kho củi ở hậu viện được gia cố thêm rất nhiều cấm chế, hắn thoáng nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong lại giam giữ hai người một nam một nữ tuổi tác không lớn, lông mày lập tức nhíu lại.