Chương 458: Không nên gây chuyện (1)
Phương Nguyên cũng không biết, hộp nhỏ này xuất hiện là do di hài của tán tu này đã tọa hóa quá lâu, cơ bắp đã mục rã hết, nên mới xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, hay là vị tán tu này ở trên trời linh thiêng, đem cái hộp này giao cho mình trước khi mình rời đi
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đánh giá hộp nhỏ mà mình đang cầm trong tay, hắn phát hiện cái hộp này chỉ lớn hơn hạt quả đào một chút, chạm tay vào thì rất mát lạnh, nhưng nó được đóng lại rất chặt chẽ, không có cách nào mở ra cả.
Sau khi nhìn thấy trên vỏ hộp có phù văn, hắn liền truyền một ít pháp lực vào
Ngay sau đó hắn thấy được có ba phù văn chậm rãi phát sáng trên bốn phía của hộp nhỏ, nhưng mà nó vẫn không mở ra được
Hắn nhìn kỹ lại, thì ra có tổng cộng là tám cái phù văn, lúc nãy mới chỉ sáng lên được ba cái mà thôi
“Không lẽ phải làm cho tám cái phù văn này sáng lên thì mới mở ra được ư?”
Phương Nguyên nhíu mày lại, lấy tu vi của mình bây giờ thì không thể nào làm được việc này
Nhưng hắn vẫn cất cái hộp đó đi rồi hướng về phía bộ di hài cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiền bối cứ yên tâm, nếu như trong hộp nhỏ này có nguyện vọng nào đó của ngài. Vãn bối nhất định sẽ cố hết sức giúp ngài hoàn thành để hoàn trả lại mối nhân quả của ngày hôm nay.”
Bên ngoài động phủ, có gió nhẹ thổi tới, hàng râu bạc trắng của lão tu sĩ khe khẽ rung động, tựa như đã gật đầu đồng ý
”Tại hạ xin cáo từ.”
Phương Nguyên thở dài, sau đó quay người đi ra khỏi động phủ rồi đóng của động lại.
Hai tay hắn rung động, kết nhiều loại pháp ấn, những tàn trận bảo vệ động phủ lúc trước bị hắn phá giải cũng đều bay lên, từng đạo ánh sáng lóng lánh chiếu rọi lẫn nhau giống như dây leo đan xen cùng một chỗ vậy, rồi sau đó đại trận lấp lánh hào quang, tầng một của đại trận đã khôi phục lại tình trạng như lúc ban đầu.
”Hắn...Không ngờ hắn lại có thể tu bổ được đại trận này”
Hứa Thanh Doanh cùa Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, trong lòng hai người ngạc nhiên đến nỗi khó có thể nói nên lời
”Có thể phá trận, bây giờ còn biết bày trận nữa, tài nghệ về trận pháp của thanh niên này làm sao mà cao siêu như thế được?”
Dưới ánh mắt kinh sợ và khó hiểu của hai người họ, Phương Nguyên liên tục bày bố ba đạo đại trận, khôi phục trạng thái ban đầu cho động phủ rồi sau đó mới mang bọn họ đi ra ngoài. Sau đó hắn thu thập vài thứ ở bên trong động phủ của mình rồi hướng về phía Hứa Thanh Doanh nói: “Lần này đến đây cùng với ngươi, ta sẽ không lấy không thứ gì của Hỏa Vân lĩnh đâu, ta sẽ giúp Hỏa Vân lĩnh các ngươi làm một ít việc trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng trước đó, có ba việc mà các ngươi phải làm cho tốt vào.”
Thấy thanh niên cao thâm khó lường này chủ động muốn ra tay giúp đỡ, Hứa Thanh Doanh vô cùng vui mừng, vội nói: “Mong tiền bối nói rõ.”
”Thứ nhất là đừng có nhắc đến ta trước mặt những người khác.”
”Thứ hai là sau khi chúng ta trở về, ngươi phải giao cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia ngay.”
Phương Nguyên nói ra từng việc một, đến điều cuối cùng lại nói: ”Tại chỗ nào có Linh mạch hành hỏa nồng đậm nhất của các ngươi thì tạo cho ta một tòa động phủ.”
Hứa Thanh Doanh đã đáp ứng hai việc đầu tiên rồi, nhưng nghe đến việc thứ ba thì nàng hơi ngạc nhiên: ”Tiền bối muốn ở lại, tất nhiên vãn bối sẽ đem động phủ mà các đời môn chủ của Hỏa Vân lĩnh từng cư trú dành cho ngài, nhưng còn việc tạo động phủ mới là do nguyên nhân gì vậy?”
Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo một chút rồi nhàn nhạt nói: ”Việc này ta tự có chủ ý riêng.”
Hứa Thanh Doanh cũng không dám hỏi nhiều, liền đồng ý ngay rồi ở phía trước dẫn đường, cùng Phương Nguyên di chuyển về phía Hỏa Vân lĩnh.
Sơn môn của Hỏa Vân lĩnh nằm ở một ngọn núi cách Ngọc La sơn về phía đông hơn một nghìn dặm.
Cũng đều là dựa vào lưng núi rồi dựng lên mấy tòa cung điện.
Đệ tử trong môn phái chỉ có mấy trăm người, hơn nữa thực lực lại cao thấp không đều nhau, số lượng nhiều nhất chính là Ngoại môn đệ tử có thực lực rất nông cạn, chiếm hơn một nửa nhân số. Trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ cũng không nhiều, thực lực tổng thể của môn phái cũng không mạnh, so sánh với những môn phái khác, ngay cả Thanh Dương tông, thì đối với họ cũng giống như người khổng lồ vậy.
Chẳng qua Hỏa Vân lĩnh này có truyền thừa vô cùng nông cạn, càng giống là những bang phái trong chốn phàm trần hơn, không giống như các môn phái tu tiên khác.
Nếu như Hỏa Vân lĩnh có điều gì khiến người khác phải ghé mắt, thì đó chính là họ có một địa mạch hỏa hệ.
Địa mạch này dù sao cũng là tư nguyên để những người tu luyện hỏa hệ có thể Trúc Cơ, cái này rất quý giá, ngay cả trong mắt những người tu hành. Lại nói, tài sản quý giá nhất của Hỏa Vân lĩnh chắc cũng là địa mạch này mà thôi. Nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hỏa Vân lĩnh bị người khác dòm ngó.
Trên đường đi, không cần Phương Nguyên hỏi, Hỏa Vân lĩnh thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cũng đã đem mọi nguy cơ mà môn phái mình gặp phải nói ra, Phương Nguyên cũng tỏ ý là mình đã hiểu rõ rồi chứ cũng chưa nói thêm điều gì khác, hơn nữa vị thiếu môn chủ này cũng rất biết điều, chỉ nói sơ qua một chút rồi vô cùng cung kính dẫn hắn tiến vào sơn môn của Hỏa Vân lĩnh.
Khi đến trước sơn môn, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hỏa Vân lĩnh trơ trọi nằm trên một tòa núi nhỏ, bộn phía vô cùng trống trải, không có chỗ nào hiểm trở để dựa vào, đúng là một nơi dễ tấn công khó phòng thủ. Địa thế cũng không có, chỉ có thể dựa vào đại trận hộ sơn để bảo vệ lấy toàn môn phái.
Có lẽ Hỏa Vân lĩnh cũng không còn cách nào khác, nếu như không có địa mạch ở đây, chắc có lẽ bọn họ cũng không chọn nơi quỷ quái này mà xây dựng môn phái.
”Đại trận hộ sơn của các ngươi được bố trí từ khi nào vậy?”
Phương Nguyên đứng dưới chân núi, hắn không vội vàng đi lên mà đánh giá một lúc rồi nhíu mày hỏi.
Thiếu môn chủ Húa Thanh Doanh hơi ngớ, hiển nhiên những chuyện xa xôi như vậy nàng cũng không biết, bèn nhìn qua Lý trưởng lão đang đứng ở một bên.