Chương 459: Không nên gây chuyện (2)
Lý trưởng lão vội nói:
”Phương đạo hữu, đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh chúng ta đã tồn tại được ba trăm năm, do tổ phụ của thiếu môn chủ mời một đại sư chuyên về trận pháp bố trí nên. Trong ba trăm năm này chúng ta đều dựa vào nó để chống chọi với kẻ địch, mỗi mười năm một lần đều sẽ mời một ít Trận sư đến để tu sửa lại. Khốn nỗi không mời được Trận sư nào có thực lực cao cường để bố trận thêm lần nữa, thành ra cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì được đại trận mà thôi.
Nếu như đúng theo quy chuẩn, thì đại trận hộ sơn chính là thứ quan trọng nhất. ít nhất trong vòng mười năm cũng phải thay đổi trận vị bát phương, sau trăm năm thì phải bố trí đại trận mới, các ngươi không chịu thay đổi mà cứ sử dụng như vậy, không lẽ không sợ phương vị của trận pháp bị kẻ địch thăm dò được hay sao?”
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Lý trưởng lão nghe thấy vậy, bèn nhìn sang phía Hứa Thanh Doanh, khuôn mặt tỏ ra rất khó xử, nói:
”Việc này....Đại trận sư...”
Phương Nguyên bèn gật đầu, hắn đã hiểu được nguyên nhân, tỏ ý Lý trưởng lão không cần phải nói nữa.
Mười năm một lần mời Trận sư phổ thông tới để tu sửa đại trận, giá cả như vậy thì Hỏa Vân lĩnh còn có thể chi trả được. Nhưng nếu như mời Đại trận sư đến để bố trận lại, giá cả e rằng sẽ rất cao, các Đại trận sư tài giỏi đều có mặt mũi rất lớn, không trả ra đại giá thì chắc chắn không mời được bọn họ tới.
Nhìn lại toàn bộ đại trận trên núi này, trong lòng hắn lại có một chút ý nghĩ.
Trong thời gian hai năm này, trình độ về trận pháp của hắn cũng tăng lên không ít, đang lúc ngứa tay nên cũng có ý muốn thử xem bản lĩnh bố trận của mình đến đâu. Việc này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình để rèn luyện tay nghề, đại trận bố xuống càng nhiều thì lực chưởng khống đối với trận pháp càng lớn.
Tuy nhiên hắn mặc dù có ý muốn bố trí lại trận pháp hộ sơn cho Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình chủ động nói ra sẽ làm mất đi giá trị của bản thân, lại khiến người khác nghi ngờ nữa, cho nên hắn cũng chỉ là cười nhẹ rồi nói:
”Vậy đi lên thôi.”
Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão thấy như vậy thì cả hai người đều nhìn nhau.
Phía trước thì dẫn theo Phương Nguyên đi lên, nhưng trong tối lại dùng thần thức liên hệ với nhau, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
Phương Nguyên cũng đoán ra được mục đích của hai người bọn họ, hắn cứ tỏ ra như không biết gì, một đường theo họ đi lên núi, đi đến trong điện, ba người cùng ngồi xuống uống trà.
Đến lúc uống trà xong mới thấy thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh dùng hết dũng khí, nhẹ nhàng hướng Phương Nguyên hành lễ rồi ngập ngừng nói:
”Tiền bối, Thanh Doanh có yêu cầu này hơi quá thất lễ, kính mong tiền bối giúp đỡ. Hỏa Vân lĩnh chúng ta hiện nay bốn phía bị kẻ địch rình mò, đại trận hộ sơn đúng là nên đến lúc tu sửa, thậm chí cần bố trí lại mới đúng, khổ nỗi Trận sư quá khó tìm, Trận sư có bản lĩnh lại càng khó cho nên mới dây dưa đến hiện nay chưa thực hiện được. May mà gặp được tiền bối ở đây, đây là phúc phận của chúng ta, không biết tiền bối có thể hay không...”
Nghe thấy lời nàng nói ra, Phương Nguyên cười thầm một tiếng, hắn biết mục đích của mình đã đạt tới rồi.
Trước hắn cũng có ý định dùng đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình mở miệng yêu cầu, thì sẽ khiến người khác nghi ngờ mình có dụng tâm gì đó, không khéo lại khiến cả Hỏa Vân lĩnh đố kỵ. Mặc dù mình đã khống chế được thiếu môn chủ của họ, không sợ nàng không đáp ứng yêu cầu, nhưng như thế cũng coi như là không có việc gì lại gây chuyện, cho nên hắn mới cố ý giả vờ không biết, chờ đợi nàng nói ra việc này.
Hắn cũng tin là, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão cũng là người thông minh, bọn họ cũng sẽ hiểu được
Nếu như muốn tìm người bố trí đại trận hộ sơn, thứ nhất là phải tìm được Đại trận sư có thực lực, hoặc thứ hai là tìm được Trận sư có thể tin tưởng được, để tránh cho việc đại trận hộ sơn quá giản đơn, dễ dàng bị kẻ địch phá vỡ hoặc là Trận sư có ý đồ bất chính, trong lúc bố trận lại lưu lại huyền cơ nào đó thì không ổn.
Chẳng qua hai điểm đó, Phương Nguyên lại rất phù hợp.
Nếu nói về trình độ bày bố trận pháp, Lý trưởng lão cùng thiếu môn chủ đều đã nhìn thấy quá trình hắn phá giải tử trận mà Thái Hoa chân nhân lưu lại trên Ngọc La sơn, tử trận đó mà hắn còn phá giải được thì có thể thấy tạo nghệ về trận pháp không tồi chút nào. Mặc dù Phương Nguyên nhìn qua còn rất trẻ, không có vẻ gì là giống Đại trận sư cả, nhưng biết đâu người ta lại có sư phụ chỉ dạy, có câu "danh sư xuất cao đồ" mà. Bố trí lại loại đại trận hộ sơn đơn giản như Hỏa Vân lĩnh này chỉ là một chuyện không đáng kể thôi.
Còn nếu nói chuyện tin tưởng hay không tin tưởng.
Tất nhiên Hỏa Vân lĩnh sẽ không tin Phương Nguyên.
Nhưng không tin thì có thể làm được gì, ngay cả thiếu môn chủ cũng bị người ta khống chế, người ta muốn cái gì, không cần nói cũng có thể cướp đi được.
Cũng vì nghĩ như vậy, cho nên hai người Lý trưởng lão và thiếu môn chủ mới bàn bạc với nhau, mời Phương Nguyên ra tay giúp đỡ.
”Trận sư cũng có quy củ của Trận sư, ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp các ngươi.”
Phương Nguyên không đồng ý ngay, mà trầm ngâm nói.
Lý trưởng lão cũng thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh nghe thấy, cả hai đều ngẩn ngơ rồi lộ vẻ khó xử.
Trận sư luôn cho mình là rất cao, phí tổn để mời họ ra tay lại lớn, chuyện đó ai nấy đều biết.
Nhưng với tình hình của Hỏa Vân lĩnh hiện nay, có một khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch đã giao cho Phương Nguyên rồi, còn đáp ứng sẽ cho hắn một ngàn Linh tinh. Đó là cái giá lớn nhất mà Hỏa Vân lĩnh đã có thể đưa ra, còn nếu muốn trả thêm thù lao đề Phương Nguyên bố trí lại đại trận hộ sơn thì Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ này cho dù có vét hết cả gia tài cũng không thể đưa ra thứ gì nữa, không lẽ cả địa mạch cũng phải giao ra sao?
”Thôi như vậy đi...”
Lúc này Phương Nguyên lại khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
”Các ngươi đem cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, cùng với một ngàn Tinh linh, tuy nói là vì để đổi lấy tính mạng mới đồng ý. Nhưng ta cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy chỗ tốt từ các ngươi. Lần này ta sẽ ra tay giúp cái ngươi bố trí lại cái đại trận kia, coi như là dùng đến để trả công đi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
”Ta còn ở Hỏa Vân lĩnh này thêm một thời gian nữa, thay vì hai bên đều tính toán lẫn nhau, tốn công tốn sức lại lãng phí thời gian thì không bằng ta nói thẳng trước, ta không phải là một người thích chiếm tiện nghi của người khác, cho dù là lấy của các ngươi một ít đồ vật, cũng sẽ có thứ gì đó để đổi lại. Mà các ngươi, tốt nhất cũng đừng làm chuyện gì ngu ngốc đấy.”