Chương 773: Bên kia có phải là Phương Tiểu Hữu? (1)
Ngay cả cuộc thi nhỏ cũng không xử lý được, Xích Thủy Đan Khê có tư cách gì mà sắp xếp cuộc thi đan đạo cho toàn bộ thiên hạ?
Cũng vì nguyên nhân này, thái độ của Cầu Long Chân Nhân và Hứa chấp sự là muốn tặng tên đan sư cho Phương Nguyên, thậm chí xin công đức Tiên Minh cho hắn, có cả ban thưởng những thứ khác nữa, nhưng, ba vị trí đầu, hắn đừng nghĩ đến nữa…
Không ngờ rằng Phương Nguyên lại trực tiếp nói ra chuyện bọn họ nghĩ trong lòng, sắc mặt của Cầu Long Chân Nhân và Hứa chấp sự trở nên khó coi.
Hứa chấp sự cười khổ một tiếng, nói.
- Phương tiểu hữu, dùng đại cục làm trọng...
Phương Nguyên nghe xong lời của hắn, nghiêng đầu một bên, tỏ vẻ chăm chú nói.
- Ta hiểu đạo lý, nhưng ta không chấp nhận!
- Đã nói đến mức này rồi, vị đan sư trẻ tuổi này cũng quá không hiểu chuyện…
Phương Nguyên nói ra câu này, làm cho bầu không khí vừa mới tốt lên một chút lại lạnh xuống, nụ cười trên mặt đám đại đan sư trở nên cứng ngắc, mà vị Cầu Long Chân Nhân cũng nhíu mày, không nói gì. Lấy thân phận của hắn, hắn cười nói thì đại điện như được tắm gió xuân, nhưng nếu chau mày, cả đại điện trở nên âm trầm lạnh lẽo, cực kỳ ngột ngạt!
- Ha ha, Phương tiểu hữu đúng là vẫn trẻ tuổi, quá nhiệt huyết…
Một lúc sau, Cầu Long Chân Nhân cười cười, nói với Phương Nguyên.
Nghe những lời này, sắc mặt mọi người trở nên quái dị, nhìn về phía Phương Nguyên.
Cầu Long Chân Nhân nói câu này rất rõ ràng rồi…
Mà Phương Nguyên nghe được, hắn chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bình tĩnh ngồi yên.
Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng khó chịu, vị đan sư trẻ tuổi này nhận mình tuổi trẻ nhiệt huyết quá hay sao?
- Muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
- Đúng vậy, đã cho hắn tên đan sư rồi, còn xin công đức cho hắn, xem như Cầu Long Chân Nhân đã hết lòng hết sức, hắn còn đỏi hỏi, chẳng phải sẽ chôn vùi tương lai, tự mình tìm đường chết sao?
- Ha ha, chỉ là tình cờ phát hiện ra rồi thay đổi đan phương mà thôi, vậy mà không muốn cho Cầu Long Chân Nhân mặt mũi?
- Chẳng trách chỉ là một tên tạp đan, không tự biết mình biết người gì cả…
Trong các loại bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại thay đổi lần nữa.
- Phương tiểu hữu, cuộc sống có lúc nắm lúc thả, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?
Đến lúc này, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ Phương Nguyên, đáy mắt có sự đồng tình, cho rằng con đường tu luyện của Phương Nguyên ngắn, không đi được xa, cũng may có con đường đan đạo này có chút ánh sáng, vì vậy mới nắm chặt không tha, lại không biết làm như vậy thì càng bất lợi cho mình, vì vậy mới cố ý chỉ cho hắn.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong, chỉ quay đầu cười với Tử Tiêu động chủ, tỏ vẻ mình hiểu rõ ý hắn, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, nói.
- Vốn dĩ vãn bối có không nhiều, nếu thả mọi chuyện xuống, vậy thì còn lại thứ gì?
- Chuyện này…
Nghe xong lời của hắn, Tử Tiêu động chủ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, thở dài một tiếng, không khuyên bảo nữa.
- Hừ!
Ngay cả Cầu Long Chân Nhân, các vị đại đan sư nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy sắc mặt Cầu Long Chân Nhân khó coi, Hứa chấp sự cau mày đi lại đây, cười nhẹ nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi rất tự tin về đan đạo của mình, ta hiểu được, lúc ta còn trẻ, ta cũng giống như ngươi, nhưng tu hành thêm mấy năm, ngươi sẽ hiểu ra, làm người vẫn nên kiêm tốn một chút, con đường tu hành mới dễ đi…
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cười nhẹ.
- Hơn nữa ngươi còn rất tự tin, có thể ghi tên vào ba vị trí đầu sao?
- Soạt…
Mọi người hiểu ý trong lời của Hứa chấp sự, trong lòng trở nên nặng nề.
Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Phương Nguyên bật cười, đứng lên nói.
- Cuộc thi này là do các vị tiền bối tổ chức, các vị muốn xếp ta ở hạng mấy là chuyện của các ngươi, còn có chấp nhận được hay không là chuyện của ta, nếu như không phong tặng ta thứ ta xứng đáng được nhận, còn muốn ta vui vẻ nhận lấy, vậy thì quá đáng quá rồi?
- Ngươi…
Hứa chấp sự nghe xong lời ấy, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Cầu Long Chân Nhân, xác nhận lại suy nghĩ của Cầu Long Chân Nhân, nói tiếp.
- Nếu ngươi cứng đầu như vậy, không chịu suy nghĩ đại cục, vậy ta không còn gì để nói, ngươi quay về đi, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả, ngươi tự đến xem bảng là được!
- Được, ta chờ!
Phương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, tự xoay người đi ra khỏi điện.
Đi đến cửa điện, bỗng nhiên hắn xoay người, nói.
- Nhưng nếu vừa rồi, Bạch Sơn Quân vì tư thù mới bỏ viên đan dược của ta đi, vẫn có thể hiểu được, nhưng nếu như… Vì một số nguyên nhân khác mới cướp thứ nên thuộc về ta đi, trong lòng vãn bối sẽ không vui.
Lúc hắn nói ra những lời này rất nghiêm túc, các đan sư trong đại điện đều cảm thấy ngột ngạt.
Giống như hư không ngưng đọng lại…
Một lúc lâu sau, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, mà Phương Nguyên đã biến mất trước cửa điện.
Sắc mặt của mọi người trong điện trở nên khó coi, thật lâu sau không có người nói chuyện.
Nhưng không biết có bao nhiêu người nghĩ thầm trong lòng.
- Vị đan sư trẻ tuổi này quá ngông cuồng rồi, ngươi có vui hay không thì đáng giá mấy đồng tiền?