Chương 776: Trên Thiên Hạ Phổ có tên ta (2)
Nhưng lúc đó, Thái Hư tiên sinh nhìn ra ngươi không ổn, thoạt nhìn có vẻ viên mãn, nhưng trên con đường tu hành sẽ có lỗ hỏng lớn, sợ ngươi xảy ra vấn đề, vì thế mới ra lệnh ta đi tìm ngươi, muốn giúp ngươi thôi diễn công pháp, để Tử Đan ổn định, không ngờ ngươi vừa đi đã biến mất luôn, lão nhân gia cũng cảm thấy rất tiếc nuối…
Nói đến đây, hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía Phương Nguyên, đánh giá một lúc mới chần chừ nói.
- Bản tọa thấy ngươi đã bước vào cảnh giới Kim Đan, nhưng đan phẩm thế nào cũng không rõ, có phải ngươi giống như sự lo lắng của Thái Hư tiên sinh…
- Xin tiền bối có cơ hội thì thay ta cám ơn Thái Hư tiên sinh!
Mặc dù Phương Nguyên chưa từng gặp Thái Hư tiên sinh, nhưng nghe Tuần Giám Sứ nhắc đến nhiều lần, hắn còn nói Thái Hư tiên sinh còn có ý muốn giúp mình thôi diễn công pháp, vì vậy càng ghi nhớ cái tên này.
Hắn hơi trầm ngâm, quay người qua nói.
- Xin hắn yên tâm, vãn bối chưa bao giờ lười biếng việc tu hành!
Lúc nói ra lời này, Phương Nguyên ôm quyền, nhẹ cúi đầu về phía không trung.
Lễ cúi đầu này là vì cám ơn vị tiên sinh chưa từng gặp gỡ kia, cũng ghi nhớ lời Thái Hư tiên sinh căn dặn.
Lúc hắn cúi đầu, hai tay áo lớn không có gió mà vẫn bay lên, tỏa ra một tầng thanh khí.
Sau khi tầng thanh khí này tản ra, có một vệt tử quang óng ánh mơ hồ hiện lên, sau đó biến mất.
Mà vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh Triệu Chí Trăn thì ngẩn người nhìn, sau đó cười to, vỗ tay nói.
- Nhóc con khá lắm, quả nhiên vượt qua được ngưỡng cửa kia, không uổng công Thái Hư tiên sinh viết tên ngươi lên Thiên Hạ Phổ…
- Thiên Hạ Phổ…
Lần đầu tiên Phương Nguyên nghe đến cái tên này, hắn hơi ngẩn người nhìn Tuần Giám Sứ.
Triệu Chí Trăn thấy vẻ mặt này của hắn, biết bình thường hắn không quan tâm đến những chuyện này, cười ha ha, giải thích.
- Từ trước đến nay, Tiên Minh luôn quan tâm việc bồi dưỡng mầm Tiên, trước kia ban bố bốn pháp lệnh, trong đó có một pháp lệnh chuyên môn vì chuyện này. Cũng vì nguyên nhân đó, thật ra từ rất lâu rồi, Tiên Minh đã quan tâm đến những kỳ tài tu hành trong thế gian, trong bóng tối viết ra một bản danh sách lớn, mà danh sách đó chính là Thiên Kiêu Phổ mà thế gian lưu truyền, nhưng trước đây, Thiên Kiêu Phổ chỉ ghi lại trong bóng tối, mà bây giờ muốn công bố ra thiên hạ!
- Tính ra, có vô số người trên Thiên Kiêu Phổ này, gần như các châu, thậm chí Ma Biên, Cánh Đồng Tuyết cũng có bảng danh sách tương tự, điều này đại diện cho Tiên Minh, hay nói cách khác là sự xem trọng của toàn bộ giới tu hành đối với những mầm tiên. Ba năm trước, Thánh Nhân từng có lời, đại kiếp nạn sắp đến, việc bảo vệ và bồi dưỡng mầm Tiên được nâng cao lên một tầng, vì vậy Thái Hư tiên sinh mới bắt đầu chế tác Thiên Hạ phổ, là vì ghi lại kỳ tài trong thiên hạ, bảo vệ tiềm lực của giới tu hành...
- Thiên Hạ Phổ, không phân biệt tu vi, không phân biệt thực lực, không phân biệt gia thế bối cảnh, chỉ cần tiềm lực, người có tiềm lực mới có thể ghi danh vào Thiên Hạ Phổ, có ý nghĩa những người này đã lọt vào mắt Tiên Minh, là kỳ tài trên thế gian.
Phương Nguyên nghe được lời nói này, trong lòng dần dần trầm xuống.
Hắn không ngờ Tiên Minh cao cao tại thượng lại quan tâm đến một kẻ tu vi thấp kém như mình, càng không ngờ rằng, mình đại náo ở Kim Gia Thiên Lai một lần, tưởng rằng đã chọc đại họa, kết quả trong họa có phúc, được một nhân vật lớn trong Tiên Minh xem trọng, còn nhờ đó để leo lên Thiên Hạ Phổ, làm cho hắn không nói được gì
- Bản tọa nói với ngươi nhiều như vậy, chỉ là vì muốn ngươi biết rõ, ngươi bị người khác để mắt đến.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn thấy dáng vẻ Phương Nguyên như thế, cười ha ha, nói.
- Cũng chỉ nói cho ngươi nghe nhiêu đó, nhưng tiếc là ở Ma Biên có người tự xưng là Hắc Ám Ma Chủ, Thái Hư tiên sinh phải đi với mấy vị thánh nhân khác đến Ma Biên xử lý, trong thời gian ngắn không về được, nếu không đã muốn tự mình dặn dò ngươi!
Phương Nguyên nghe vậy, vội hỏi.
- Mời tiền bối nói, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng!
Tuần tra sứ Triệu Chí Trăn thấy thái độ của hắn kính cẩn, thoả mãn gật gật đầu, nói.
- Bước lên Thiên Hạ Phổ không chỉ có mình ngươi, có thể nói, các châu đều có thiên tài tuyệt diễm, có lẽ không đủ tài nguyên và truyền thừa, nhưng vẫn vững bước trên con đường tu luyện, giống như vị công tử Thôi Gia ngươi từng đánh bị thương, đương nhiên, hắn bị thương không nhẹ, có lẽ không đến đại khảo tranh đoạt với ngươi, nhưng người có tư cách tranh với ngươi, không thiếu!
Phương Nguyên nghe xong lời ấy, hơi ngẩn người ra, cười khổ nói.
- Bọn họ tu luyện của bọn họ, ta tu luyện của ta, tranh cướp cái gì?
Những lời kia đúng là lời thật lòng, vừa mới bắt đầu tu hành mà thôi, hắn không cần phải tranh đoạt với người khác làm gì, nói cách khác, hắn không có nhiều chấp niệm tranh cướp với người khác, hắn chỉ muốn yên tĩnh tu hành, tự mình cố gắng, sau đó phát hiện người khác tranh đấu không nổi với hắn…
Nhưng Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nghe xong lời hắn nói, ngược lại cười.
- Phải tranh!
Dứt lời, hắn thật lòng nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói.
- Hơn nữa, ngươi còn phải dùng sức lực mà tranh!
Phương Nguyên hơi ngẩn người, không hiểu, theo bản năng hỏi.
- Vì sao?
Tuần Giám Sứ nở nụ cười, nói.
- Bởi vì có chỗ tốt…