Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 777 - Chương 777: Đại Khảo Sáu Đạo (1)

Chương 777: Đại Khảo Sáu Đạo (1)
- Câu trả lời này thật sự là…

Phương Nguyên nghe lời Tuần Giám Sứ nói thì cạn lời, nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm giác muốn thử...

- Ha ha, cuộc thi sáu đạo lần này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu...

Thấy vẻ mặt của Phương Nguyên, Tuần Giám Sứ cũng nở nụ cười, sau đó hắn thở dài một tiếng, nói.

- Có một số việc, liên quan đến kế hoạch của Tiên Minh, bản tọa không thể nói rõ cho ngươi được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lần này Tiên Minh rất quan tâm đến cuộc thi sáu đạo, cho thấy tầm quan trọng của nó, mấy cuộc thi trước không thể nào sánh bằng, nếu ngươi có thể bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi này, sẽ có lợi rất lớn cho bản thân, có lẽ, có những thứ mà người bình thường không dám nghĩ…

Phương Nguyên nghe xong, hơi ngẩn người ra, cười nói.

- Tiền bối có thể nói tỉ mỉ hơn được không?

Triệu Chí Trăn cười ha ha, nói.

- Mặc dù ngươi không phải tán tu, nhưng gần giống như tán tu, con đường tu hành đến đây phải ăn biết bao khổ cực, lão phu chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như cho ngươi một cơ hội, từ nay về sau ngươi không cần lo lắng về công pháp thần thông, không lo lắng thiếu tài nguyên đan dược, lại không phải chui vào chỗ nguy hiểm, từ nay về sau chỉ cần cố gắng tăng cao tu vi, cơ hội này, ngươi cảm thấy có tốt không?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng không nhịn được "Oành oành" rạo rực lên, nói.

- Tốt!

Triệu Chí Trăn cũng biết ăn nói thật, chỉ vài chữ đơn giản đã nói lên sự mong ước trong lòng Phương Nguyên.

Đối với phản ứng của Phương Nguyên, Triệu Chí Trăn rất thỏa mãn, hắn cười nói.

- Nếu ngươi cảm thấy tốt, vậy thì nhớ kỹ lời của bản tọa!

- Cuộc thi sáu đạo chia thành đan, trận, khí, phù, kiếm, đạo!

Hắn dùng ánh mắt thật lòng nhìn Phương Nguyên, nói mỗi chữ rất rõ ràng, cũng rất nặng.

- Trong đó, đan, trận, khí, phù, ta không cần phải nói nhiều, ngươi cứ thoải mái, nhưng nhớ lượng sức mình, nhưng đối với hai thứ là kiếm và đạo, ngươi cần phải chú ý!

- Cuộc thi kiếm đạo chỉ là tranh tài võ pháp, ở thành Thiên Lai, ta đã thấy ngươi dùng kiếm đạo, trình độ không cạn, tài năng xuất chúng, nhưng ngươi phải nhớ lời ta nói, tuyệt đối không được tham gia cuộc thi kiếm đạo, ngươi cứ quên nó đi, mà cuộc thi đạo chiến cuối cùng, chắc chắn ngươi phải tham gia, không chỉ là tham gia, ngươi phải không tiếc mọi thứ vọt vào ba vị trí đầu!

- Không thi kiếm đạo… Đạo chiến cần cướp ba vị trí đầu?

Phương Nguyên nghe xong những lời này, sắc mặt hiện lên chút mê man.

Trong sáu đạo này, thứ hắn tự tin nhất là trận đạo và kiếm đạo, vì sao phải từ bỏ chứ?

Trong lòng không hiểu, theo bản năng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại bị Triệu Chí Trăn trực tiếp chặn lại.

- Đừng hỏi vì sao có quyết định này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được!

Triệu Chí Trăn nói rất chăm chú, cũng rất thành khẩn.

Phương Nguyên im lặng một hồi lâu, chắp tay nói.

- Tiền bối, vãn bối nhớ rồi!

Mặc dù trong lúc này hắn vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao Triệu Chí Trăn lại sắp xếp như vậy.

Nhưng cây biết ngày đêm, người biết tốt xấu, hắn phân biệt được ai thật lòng, ai có ác ý.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp Tuần Giám Sứ của Tiên Minh, cũng chưa từng thấy vị Thái Hư tiên sinh trong miệng vị Tuần Giám Sứ này, nhưng sau khi nói chuyện, hắn biết bọn họ luôn lo lắng cân nhắc vì hắn.

Triệu Chí Trăn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.

- Ngươi có thể nhớ kỹ là được!

Những lời nên nói cũng đã nói, hắn có vẻ thả lỏng, hỏi Phương Nguyên.

- Những chuyện khác, lão phu không hỏi đến, nếu sau này ngươi có vấn đề gì, có thể đến Tiên Minh tìm ta, lão phu sẽ không từ chối, còn chuyện cuộc thi sáu đạo, ngươi tự mình giải quyết đi, Tiên Minh không giúp ngươi được quá nhiều, cũng sẽ không giúp ngươi nhiều...

Phương Nguyên đồng ý, hắn chia tay Tuần Giám Sứ ở bên sườn núi.

Lúc quay về hạ viện, xung quanh có vô số người ở đây, lúc nhìn thấy hắn, lập tức lui về sau, nhưng lại không chịu đi, bọn họ đứng bên ngoài tiểu viện, dùng ánh mắt thiết tha nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói nhưng không dám nói.

Phương Nguyên thấy vậy, than một tiếng trong lòng, chắp tay với bọn họ.

Đám người kia thấp thỏm đứng dậy, tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng gọi.

- Phương tiền bối.

- Ta còn có việc phải làm, gặp lại sau!

Nhưng Phương Nguyên chỉ khách khí chào hỏi bọn họ thôi, hắn không nói nhiều, đi vào trong khu nhà nhỏ.

Những người này cảm thấy mất mát, nhưng bọn họ nhanh chóng an ủi lẫn nhau.

- Nếu Phương tiền bối chủ động bắt chuyện với chúng ta, chứng tỏ người ta không để chuyện trước đó trong lòng, chúng ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!

- Hazz, lòng dạ rộng rãi, không nhỏ nhen, đúng là có phong độ của cao nhân…

- Trước đây mắt chúng ta bị mù hết rồi, lại không phát hiện ra vị cao nhân này…





Mấy lời của bọn họ nói, Phương Nguyên đều nghe hết, không phải là vì tu vi hắn cao, mà là người bên ngoài cố ý nói cho hắn nghe được, nhưng sau khi nghe xong, trong lòng hắn cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ thầm nghĩ.

- Ta cao chỗ nào?

- Cao vì quen biết Tuần Giám Sứ Tiên Minh?

- Hừ, các ngươi hoàn toàn không biết ta cao ở đâu…





- Phương tiền bối, Phương tiền bối có ở đây không?

Mới vừa trở lại trong tiểu viện, chưa ngồi được bao lâu, Phương Nguyên đang suy nghĩ những lời Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nói cho mình nghe, Phương Nguyên nghe bên ngoài tiểu viện có tiếng gọi của tiểu đồng, hắn nhìn ra bên ngoài, thấy tiểu đồng Thanh Phong đang nghiêng ngó dáo dác vào trong.
Bình Luận (0)
Comment