Chương 778: Đại Khảo Sáu Đạo (2)
Phương Nguyên nhẹ giọng ho một tiếng, kêu hắn đi vào.
- Ngươi đến đây làm gì?
Tiểu đồng Thanh Phong đưa một cuộn gấm cho Phương nguyên, nói.
- Đây là vật mà Hứa chấp sự kêu ta đưa cho ngài xem trước!
Phương Nguyên mở cuốn gấm ra, trong lòng hơi thở dài.
Cuốn gấm này là bảng danh sách mới nhất về cuộc thi đan đạo nhỏ, trên bảng danh sách kia, tên Phương Nguyên của hắn được dát vàng đứng đầu, mà vị trí của những người khác không thay đổi, chỉ lùi về sau một nấc, đồng thời ở bên dưới bảng danh sách còn viết lý do thay đổi lần xếp hạng, cũng viết lên mức xử phạt cho Bạch Sơn Quân…
Phương Nguyên chỉ là liếc mắt nhìn, sau đó đặt ở một bên, nói.
- Đưa về đi!
Tiểu đồng Thanh Phong cất cuốn gấm đi, cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Nguyên.
- Sao nhìn ngài không được vui vẻ vậy?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, nói.
- Chỉ là một cuộc thi đan đạo nhỏ thôi, vui vẻ cái gì chứ?
Tiểu đồng Thanh Phong có chút không hiểu.
- Vậy vì sao ngươi…
Phương Nguyên chỉ cươi cười, nói.
- Một là một, hai là hai, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản đúng không?
...
...
- Công chúa, đan dược mà ngài muốn đã có!
Trong lúc Phương Nguyên một lòng suy nghĩ về cuộc thi sáu đạo, ở cách Xích Thủy Đan Khê không xa, trong đình viện tinh xảo hào hoa, có linh khí dồi dào, cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu, đang lười biếng ngồi bên hồ câu cá.
Trong tay nàng cầm một cái cần câu, không biết trên lưỡi câu treo cái gì, nhưng cá trong hồ điên cuồng xông lên muốn cắn nó, bọt nước bay tung tóe, chen lẫn một chỗ, nhưng nàng linh hoạt đưa cần câu đi chỗ khác, làm cho bầy cá bơi theo, nhưng từ đầu đến cuối không có con cá nào cắn trúng, cũng không câu được cái gì.
Ở bên người nàng, một nam tử mặc áo bồng đen quỳ gối, trong tay còn nâng một chiếc hộp tử mộc nhỏ.
Nếu Phương Nguyên ở đây, thì có thể nhận ra được, hộp đan dược kia chính là hộp mà Tuần Du Sứ Cầu Long Chân Nhân dùng để đựng đan dược của hắn đưa về kho Tiên Minh, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
- Một đám cá ngu xuẩn…
Cô nương áo đỏ đứng một lúc, sau đó tức giận cầm cần câu ném xuống bên cạnh, mắng một câu, sau đó vươn tay cầm hộp tím lên, sau khi mở ra, bên trong có đan dược tử văn xuất hiện trước mắt, phía trên còn có vết cạo lúc người khác lấy thử nghiệm, nàng nhẹ nhàng cầm đan dược lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đánh giá một thời gian dài.
- Công chúa, Xích Thủy Đan Khê dám thay đổi danh sách, đưa ngài xuống thứ hai, có muốn cho bọn họ chút áp lực không?
Nam tử mặc áo đen kia lẳng lặng chờ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi một câu.
- Không cần!
Nữ hài áo đỏ nhẹ nhàng cầm hộp lên, sắc mặt khó nhìn, nói.
- Đúng là hắn luyện đan tốt hơn ta!
Nam tử áo đen nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất khiếp sợ, hắn cúi đầu, không dám thở mạnh.
Hắn biết tính khí của cô nương áo đỏ, vì vậy rất sợ nàng nổi giận, sẽ có hậu quả khủng khiếp.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn đợi đã lâu, lại không xuất hiện tình huống trong dự đoán, giống như lần này nàng chỉ đơn thuần nói chuyện mà thôi, không muốn phát giận, chỉ hơi lạc lõng, hắn không biết nên xin lui hay đứng chờ tiếp, bỗng nhiên nghe cô nương áo đỏ nói.
- Không cần tham gia đan đạo, chuẩn bị trận đạo giúp ta đi!
Nam tử mặc áo đen lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói.
- Vâng...
Dứt lời, hắn lại cảm thấy do dự, nói.
- Công chúa, nhưng chuyện kia...
Sắc mặt của nữ tử áo đỏ trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
- Mặt mũi ta quan trọng, hay là làm xong chuyện quan trọng hơn?
Nam tử mặc áo đen lập tức sợ hãi đến mức không dám nói thêm câu nào.
Thời gian cách đại khảo lục đạo còn hơn nửa tháng, Phương Nguyên lại trở về hạ viện Xích Thủy Đan Khê.
Sau khi tiểu khảo đan đạo, thân phận của hắn đã biến đổi lớn, Xích Thủy Đan Khê đã đổi đan bảng, xếp hắn đứng đầu bảng tiểu khảo. Vào ngày thứ hai, ngay cả Hứa chấp sự cũng đến bái phỏng, ý muốn triệu hồi hắn về thượng viện, chủ trì việc phụ lục.
Nhưng Phương Nguyên chỉ uyển chuyển cự tuyệt, nói bản thân ở hạ viện cũng tốt rồi. Hứa chấp sự thấy hắn không phải ra vẻ thoái thác, cũng không ép buộc hắn, đành phải từ bỏ. Nhưng từ lúc này bắt đầu, Phương Nguyên chỉ là trên danh nghĩa ở hạ viện, cũng không ai dám giao nhiệm vụ gì cho hắn, thậm chí ngay cả tiểu viện nơi Phương Nguyên ở cũng trở thành cấm địa của hạ viện…
Động chủ Tử Tiêu cũng đến bái phỏng hắn một lần, nói vào nói ra, muốn hỏi thăm thân phận của Phương Nguyên. Nhưng Phương Nguyên chỉ thuận miệng nói mình lúc trước từng gặp mặt Tuần Giám Sứ một lần, cũng không giải thích gì nhiều. Động chủ Tử Tiêu bán tín bán nghi, chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên không hiểu rõ vị đạo hữu bị mình “nhặt” về nửa đường này, nội tâm cực kỳ phức tạp.
Nhưng vô luận thế nào, hiện giờ hắn cũng là thanh danh đại thịnh.
Thanh danh của hắn đã truyền khắp Xích Thủy Khê Đan, nói hắn đức hạnh khiêm nhường, phẩm tính cao thượng, trên đường đi gặp được lương tài sẽ tận tình chỉ điểm, hơn nữa trình độ đan đạo sâu không bàn cãi, chỉ có lòng học hỏi. Khi truyền người đan pháp, cũng truyền thụ bằng cả tấm lòng, trong lúc vô ý bồi dưỡng ra một vị kỳ tài đan đạo, học đan không lâu, đã có thể cải tiến đan phương Thanh Đan khi ở cảnh giới Thái Hóa, thật sự là công đức vĩ đại!
Trong truyền thuyết, Phương Nguyên cải tiến được đan phương, có thể tính là một nửa công lao của hắn.
Hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ vì thưởng thức nhau, lập tức truyền thụ đan thuật, cũng thành một đoạn giai thoại đan đạo.
Đối với thanh danh tốt từ trên trời giáng xuống này, động chủ Tử Tiêu có chút chột dạ, bởi vì sau khi đàm luận cùng Phương Nguyên, hắn muốn Phương Nguyên cùng hắn rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, đặt chân lên Đan Đỉnh Sơn điều kiện càng tốt. Ở nơi đó, những Tuần Du Sứ Tiên Minh mà Phương Nguyên từng gặp gỡ, bởi vì lúc trước từng bỏ lỡ dịp may với Phương Nguyên, cảm thấy rất tiếc hận, đều đang xếp hàng mời hắn dự tiệc…
Nhưng Phương Nguyên không đáp ứng, chỉ nói ở Xích Thủy Đan Khê còn có an bài khác.
Động chủ Tử Tiêu thất vọng trở về, lại không biết, Phương Nguyên cũng không nói dối, hắn thật sự có an bài khác.