Chương 811: Đánh ra thần thiết (1)
Nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, nhiệm vụ nhìn thì đơn giản buồn tẻ này thực sự không phải là có thể làm được một cách dễ dàng, hắn mỗi lần đập xuống, lực lượng tiêu hao đều gấp mười lần so với suy đoán của người ngoài, càng mấu chốt là, hắn còn phải tùy thời điều chỉnh lực đạo, nắm chắc tiết tấu, thần kinh căng thẳng, liền khiến cho tiêu hao thể lực và thần niệm của Phương Nguyên gia tăng mấy lần.
Từng nhát từng nhát, mỗi một nhát đều mang theo sự gian nan khó có thể hình dung!
Khi hắn đánh tới ba canh giờ, khối thép tôi dưới chùy cơ hồ đã bị rèn ra tất cả tạp chất, trở nên vô cùng tinh thuần, mà đến lúc này, hai vị trưởng lão của Luyện Phong Hào liền bắt đầu bỏ thêm một số tài liệu khác vào bên trong.
Những thứ này nhìn qua thì đều rất bình thường, ví dụ như kim tinh, ngân tủy, còn có một số linh dịch, thậm chí còn có một số than gỗ, mà sau khi bỏ thêm những thứ này, chùy pháp của Phương Nguyên liền phải yêu cầu nhanh hơn, vững hơn, tâm thần cũng càng căng thẳng hơn, nghiêm khắc khống chế sự lên xuống của mỗi một chùy, từng chút từng chút, rèn những thứ này vào trong thép tôi.
Lại qua một canh giờ, bọn họ bắt đầu bỏ thêm một số máu đã trải qua bí pháp luyện chế.
Lại qua một canh giờ, bọn họ lại ở chung quanh bày ra một tụ linh trận, dẫn linh khí khổng lồ tới.
Lại qua một canh giờ, bọn họ bắt đầu dùng linh dịch tôi vào nước lạnh...
...
Vốn là một mẻ kim loại, thậm chí nói là một khối quặng sắt, nhưng sau khi được Phương Nguyên không ngừng rèn, cùng với sự gia trì và điều chỉnh của chư vị luyện bảo nhân của Luyện Phong Hào, không ngờ đã dần dần biến thành rực rỡ, lúc ban đầu, trở nên năm màu lấp lánh, đến cuối cùng thì lại thành một loại màu đen tuyền thâm trầm, rồi đến cuối cùng, bên trên hắc thiết đó thậm chí xuất hiện từng đạo huyết văn, lấp lánh ánh sáng yêu dị...
Từ buổi sáng đến giữa trưa mặt trời chói chang, rồi lại đến hoàng hôn.
Từ hoàng hôn lại đến đêm khuya.
Lại từ đêm khuya cho tới phái đông xuất hiện mặt trời...
Cho dù là tu sĩ xem thi ở chung quanh, cũng không đã có bao nhiêu người đã rời khỏi, sau đó lại quay về, nhưng Phương Nguyên vẫn đang lặp lại một việc, đó chính là nhấc đại chùy lên hạ đại chùy xuống, lực đạo tinh chuẩn, không sai lệch mảy may đánh lên trên huyền thiết đó.
- Một bước cuối cùng...
Thời gian đã trôi qua chín canh giờ, khối huyền thiết đó cũng đã biến thành một thứ giống như có sinh mệnh của mình, theo đại chùy lên xuống, không ngừng co rút lại, nuốt nhả đại lượng linh khí, màu sắc trình ra tồn tại trắng đen quỷ dị, mà đến lúc này, sắc mặt của Từ Kiều Kiều cũng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm huyền thiết đó một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, đứng trước huyền thiết.
Phương Nguyên lúc này đã đầu đầy mồ hôi, áo xanh ướt đẫm, nhưng tay cầm chùy vẫn ổn định trước sau như một.
Hắn gật đầu với Từ Kiều Kiều, tỏ ý không sao.
Từ Kiều Kiều cũng nhìn hắn một cái với thần sắc phức tạp, dường như có chút áy náy, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, ngưng thần nhìn khối huyền thiết đó, sau đó hai tay cầm hương, vẻ mặt thành kính, sau khi Phương Nguyên gõ xuống một chùy, nàng ta liền vái khối huyền thiết đó một cái.
Sau đó, Phương Nguyên lại gõ xuống một chùy, nàng ta lại vái huyền thiết một cái...
Cứ một chùy một vái!
Quy luật vái của nàng ta dường như lờ mờ xuất hiện liên hệ vi diệu nào đó với tiết tấu hạ chùy của Phương Nguyên.
Một màn quỷ dị này cũng lập tức dẫn tới sự kinh ngạc của người xung quanh.
Lúc này trên đài cao luyện bảo, người luyện bảo của các đại đạo thống khác, sớm đã bắt đầu bước tiếp theo, có người đã bắt đầu đả tạo phôi kiếm, thậm chí có người đã bắt đầu khắc pháp trận trên thân kiếm, tiếp cận đúc kiếm thành công, lại chỉ có một nhà Luyện Phong Hào, hiện giờ sắt cũng chưa đánh xong, càng không cần phải nói tới là đúc kiếm, điều này cũng lập tức khiến cho Luyện Phong Hào lộ ra có chút không giống người thường!
- Vị Từ chưởng quỹ của Luyện Phong Hào kia rốt cuộc là đang làm gì thế?
Người ngoài nghề tất nhiên nhìn không hiểu hành động của Từ Kiều Kiều, chỉ cảm thấy rất quỷ dị, đều ngơ ngác nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
Nhưng một số người trong nghề nhìn thấy thì lại không nhịn được mà động dung:
- Cái mà Luyện Phong Hào dùng chẳng lẽ là phương pháp luyện bảo thời thượng cổ.
- Keng keng...
Trong ánh mắt chăm chú của vô số người, Phương Nguyên hoàn toàn không phát giác, chỉ tập trung sự chú ý tới trên tiết tấu đập chùy của mình, sự mệt mỏi và rã rời của nhục thân, đều bị hắn cường hành dồn ép xuống, cơ hồ không coi nhục thân của mình là của mình, chỉ dùng lực khống chế cường đại, khiến cho mỗi một chùy mình đánh xuống đều nghiêm khắc dựa theo lực đạo được quy định trong Đại Bát Phong Chùy Pháp.
Mà Từ Kiều Kiều, cũng tay cầm hương, nhẹ nhàng vái xuống.
Hương đó giống như được đặc chế, cháy rất chậm, nhưng có chậm tới mấy thì cũng có lúc phải cháy hết.
Sau khoảng một canh giờ trôi qua, hương trong tay Từ Kiều Kiều đã gần cháy hết.
Mà lúc này, một đường Đại Bát Phong Chùy Pháp của Phương Nguyên cũng đã gần sử xong, bắt đầu một chùy cuối cùng.
Hắn hít sâu một hơi, lại thở ra từ từ, sau đó giơ lên hai tay cơ hồ đã tê dại, nặng nề hạ xuống, lúc tiếp xúc tới khối huyền thiết đó, nháy mắt liền thu hồi bảy thành bảy lực đạo, chỉ nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trên huyền thiết.
Từ Kiều Kiều, lúc này cũng vái lần cuối, nằm trước lò, không ngẩng đầu!
Chung quanh đều lặng ngắt, tất cả mọi người ngừng hô hấp, lẳng lặng nhìn khối huyền thiết đó.