Chương 812: Đánh ra thần thiết (2)
- Bốp...
Khối huyền thiết đó sau khi im lặng mấy giây, bỗng nhiên thần quang tăng vọt.
Giống như có lực lượng thần tính nào đó, từ trong huyền thiết bừng lên, xộc thẳng tới chân trời, sau đó lực trường bí mật nào đó khoách tán ra bốn phương tám hướng, dẫn tới pháp kiếm của vô số người chung quanh đó rung ong ong, giống như là sinh ra ý kính sợ gì đó, mà theo sát sau đó là màu sắc của khối huyền thiết đó liền thay đổi, không ngờ biến thành một loại màu trong trắng có đỏ.
Loại màu sắc này hơi sáng, óng ánh bập bùng, giống như có thần linh đang bay múa vòng quanh khối huyền thiết đó.
- Oa...
Nhìn thấy một màn này, bất kể là người tham gia thi hay là tu sĩ vây xem, hay là Khí Sư chủ khảo chung quanh đều lập tức mắt trợn tròn, người hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm khối huyền thiết đó, môi run run:
- Thần thiết?
Bọn họ cuối cùng cũng biết Luyện Phong Hào lần này vì sao lại bỏ ra nhiều thời gian như vậy để luyện sắt.
Cũng cuối cùng minh bạch Từ chưởng quỹ của Luyện Phong Hào vì sao lại tay cầm hương vái khối huyền thiết này.
Bọn họ không ngờ là đang luyện chế thần thiết!
Đại khảo khí đạo cung cấp đều là mẻ kim loại thông thường nhất, bởi vậy cơ hồ mỗi một người tham gia thi, trước tiên đều phải luyện mẻ kim loại này thành huyền thiết rồi sau đó mới dùng để đúc kiếm, nhưng Luyện Phong Hào chơi lớn nhất, bọn họ không chỉ là luyện thành huyền thiết, lại luyện huyền thiết này thành thần thiết, đến cuối cùng mới đúc kiếm, vậy thì còn ai có thể đọ được với họ?
Có thể nói, lần đại khảo khí đạo, vào nháy mắt Luyện Phong Hào luyện ra thần thiết đã kết thúc rồi!
Chung quanh vang lên vô số tiếng kinh hô, tiếng nghị luận, giống như đàn ong vỡ òa, lập tức lan ra.
Mà lúc này, Phương Nguyên cũng buông cự chùy, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Lúc này, hắn không ngờ cảm thấy có chút chóng mắt, giống như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều đảo lộn.
- Mình đây là thoát lực à?
Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút cười khổ:
- Đường đường là tu sĩ Tử Đan, không ngờ lại thoát lực?
Vừa mang suy nghĩ này vừa không kìm được mà ngã ra sau.
Chỉ có điều, Luyện Phong Hào rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, một trưởng lão phía sau hắn sớm đã tới gần, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, sau đó chỉ thấy Từ Kiều Kiều quan sát khối thần thiết đó, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía hắn, nói:
- Phương tiên sinh, ngươi hôm nay hao hết khí lực, giúp Luyện Phong Hào ta thành tựu thần thiết, đã định trước là nổi danh tứ vực, ơn này Luyện Phong Hào trọn đời không quên, vạn kiếp tất báo!
Nói xong, nàng ta và một vị trưởng lão khác trên đài đứng dậy, cung cung kính kính thi lễ với Phương Nguyên.
- Có gì đâu, đều là người nhà mà...
Phương Nguyên cố xốc lại tinh thần, xua tay muốn cười một cái, lại phát hiện hai má cũng có chút đau mỏi.
- Cái này...
Từ Kiều Kiều nghe thấy hai chữ người nhà, sắc mặt có chút bực tức, nhưng lại không nói ra được những lời nặng nề với Phương Nguyên, đành phải nói:
- Trước tiên đỡ Phương tiên sinh xuống nghỉ ngơi đã!
Luyện khí vẫn chưa kết thúc, nàng ta tất nhiên phải tiếp tục chế phôi kiếm, khắc phù văn.
Có điều Phương Nguyên đã không kiên trì được nữa, hắn thực sự đã không còn khí lực để tiếp tục đứng ở đây.
Mà thấy Phương Nguyên được một vị trưởng lão đỡ xuống đài, trong lòng tu sĩ quan chiến chung quanh lại đầy phức tạp, có không nhịn được thở dài:
- Chỉ là đả thiết mười canh giờ, không ngờ lại mệt tới suýt ngất, nhục thân của vị áo xanh này có chút yếu ớt...
Cũng có người rất thấu hiểu nói:
- Ngươi xem hắn là khôi thủ ba đạo trận, đan, phù, có thể thấy được là thông minh tuyệt đỉnh, lại bỏ ra công phu lớn như vậy ở các đạo, nhưng đã khổ công trên những học thức này, vậy trên tu hành tất nhiên là khó tránh khỏi phân tâm, không thể đi được quá xa, chỉ là thấy hắn thông minh như vậy, lại chỉ rơi vào tu vi Tạp Đan, liền có thể nhìn ra được, đây là chuyện trong dự kiến...
- Nhưng nếu nhục thân của hắn yếu ớt như vậy, còn có thể tham gia đại khảo kiếm đạo sao?
- Ha ha, hắn còn cần tham gia đại khảo kiếm đạo à?
Có người trầm giọng thở dài:
- Thần thiết vừa thành, hắn đã định trước là tứ đạo khôi (người đứng đầu bốn cuộc thi) rồi...
- Tứ đạo khôi...
Người chung quanh nghe thấy xưng hô này, lập tức liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, đây đã là tứ đạo khôi rồi.
Cũng có người nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự:
- Hắn ở đại khảo khí đạo này chỉ đả thiết, cũng coi như là tứ đạo khôi à?
Người bên cạnh lập tức đều trợn mắt lườm người vừa đưa ra ý kiến khác này, mặt đầy vẻ khinh bỉ:
- Nếu không có vị tứ đạo khôi này giúp đỡ đả thiết, ngươi cảm thấy Luyện Phong Hào có thể luyện ra thần thiết à? Không có thần thiết, Luyện Phong Hào có hi vọng đoạt khôi thủ khí đạo này sao?
Chung quanh lập tức vang lên một mảng tiếng phụ họa:
- Đúng đúng đúng, lời này có lý.
- Ài, thiên tài chính là thiên tài, chỉ là rèn sắt, không ngờ cũng có thể rèn ra một khối thần thiết.
Tay cầm Bát Phong Đại Chùy, liên tục rèn sắt mười canh giờ, thể lực và pháp lực mà Phương Nguyên tiêu hao là khó có thể hình dung.
Sau khi về tới Xích Thủy Đan Khê, hắn liền không nói hai lời, đi vào tĩnh thất, ăn vào mấy viên đan dược tẩm bổ nhục thân, sau đó cầm đồ mà Luyện Phong Hào đưa tới chậm rãi luyện hóa, như vậy, sau một ngày thời gian trôi qua, hắn mở mắt, đã trở nên thần hoàn khí túc, tinh thần phấn chấn, thậm chí ngay cả tu vi cũng lờ mờ có đề thăng, pháp lực tinh thuần hơn.